Nói toạc ra Vương Lục cũng chỉ là con ngựa non, còn kẻ kiếm đồng tiền bẩn thỉu không quan tâm sống chết của người khác chính là nhà đầu tư kia. Bố Trần Binh chết có liên quan trực tiếp đến gã, gã phải chịu trừng phạt.
Trương Kiến Dân hơi suy tư nói.
“Cái này không thành vấn đề, người phụ trách đầu tư nơi này là phó thị trưởng Trương, để tôi gọi điện, người này lập tức có thể tìm được, còn về cái người lừa bạn cậu, cậu nói tên ra, tôi bảo bộ phận có liên quan tra số liệu trên mạng, để xem có nhìn thấy số liệu gần đây của gã không”.
Lục Hi gật đầu nhìn về phía Trần Binh.
Trần Binh cắn răng nói: “Tên lừa gạt tôi tên là Mạnh Trường Giang”.
Trương Kiến Dân gật đầu, lập tức ra ngoài gọi điện thoại.
Sau đó, mọi người lại bắt đầu chờ đợi.
Trong khoảng thời gian này, Trương Kiến Dân tương đối quan tâm mấy người Vân Khả Thiên và Lục Hi, ông ta ân cần hỏi han không nói, ngay cả cô phục vụ Lý Tú Quyên ông ta cũng quan tâm, khiến cho cô ấy đứng ngồi không yên.
Hơn nửa tiếng sau, Trương Kiến Dân nhận được điện thoại, sau khi nghe xong, biểu cảm trên mặt ông ta vô cùng kỳ quái.
Vân Khả Thiên thấy vậy hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Cái tên đầu tư này và tên lừa đảo là cùng một người”, Trương Kiến Dân nói.
Tin tức này phút chốc khiến mọi người đều ngây ra.
Một lát sau, Lục Hi cười lạnh nói.
“Thủ đoạn quá, lừa sáu triệu, lập tức biến thành nhà đầu tư, cái tên Mạnh Trường Giang này thật là có thủ đoạn”.
Qua nhắc nhở của Lục Hi, mọi người mới nhớ đến điểm này.
Thằng nhãi sau khi lừa hết sáu triệu, không biết dùng phương pháp gì, lại lấy được hạng mục này, gã đứng đằng sau làm ông chủ, quả nhiên là quá thủ đoạn.
Lúc này, Trần Binh đột nhiên vỗ bàn, thức ăn trên bàn văng tứ tung, chỉ nhìn thấy anh ta biểu cảm đầy đau khổ.
Mạnh Trường Giang lừa anh ta sáu triệu tiền trợ cấp, ngoảnh lại còn hại chết bố anh ta, cho dù là ai cũng khó mà chấp nhận sự thật này.
“Mạnh Trường Giang, ông đây không đội trời chung với mày”, Trần Binh căm uất nói.
Lục Hi chậm rãi nói: “Bí thư Trương, bây giờ phiền cho chúng tôi manh mối, chuyện còn lại để chúng tôi tự xử lý”.
Ngay lúc này, điện thoại di động của Trương Kiến Dân lại vang lên.
Sau khi nhận điện thoại, Trương Kiến Dân nói: “Chính vào mười phút trước, Mạnh Trường Giang đã đặt phòng tổng thống ở khách sạn Tinh Huy thành phố Bảo Phong”.
Lục Hi nghe xong cười lạnh nói.
“Con mẹ nó, lừa tiền anh em cũ, ngược lại gã còn ung dung tự tại, chúng ta đi, đi gặp cái tên Mạnh Trường Giang này”.
Lục Hi đứng dậy nhìn về phía Trương Kiến Dân nói: “Làm phiền bí thư Trương rồi, chúng tôi đi tìm gã”.
Trương Kiến Dân chau mày nói: “Đi chung đi, tôi đang gọi cho lão Trương trên cục rồi”.
“Không cần đâu bí thư Trương, chuyện còn lại để chúng tôi tự giải quyết”, Lục Hi gằn ra từng chữ.
Lúc này, Vân Khả Thiên cũng nói: “Bí thư Trương, anh Lục muốn tự giải quyết, ông cũng đừng bận tâm, lần này cảm ơn ông, rảnh thì đến nhà chơi”.
Trương Kiến Dân nghe xong, lập tức cười híp mắt thành một khe hở, ông ta vội vàng nói: “Nhất định nhất định”.
Người khác không biết, nhưng ông ta rất rõ. Đi một chuyến đến nhà Vân Thắng Quốc chơi khó đến nhường nào.