Lâm Tiêu nói: “Không biết ông Ôn đột nhiên đến là có chuyện gì?”
Lúc này, Ôn Thế Cung nói: “Phụng lệnh của gia chủ, trước là đến thăm hỏi tông sư Lâm, nhân tiện muốn nhờ tông sư Lâm liên lạc giúp với tông sư Lục Thiên Hành, nhà họ Ôn tôi tìm anh ta có chút chuyện”.
Lâm Tiêu nghe vậy, liền nhướn mày, chậm rãi nói: “Tông sư Lục hành tung bất định, tôi cũng chưa chắc có thể liên lạc được”.
“Không sao, tông sư Lâm đồng ý giúp là được”, Ôn Thế Cung cười nói.
Lâm Tiêu gật đầu, nói: “Xin đợi chút, tôi liên hệ với tông sư Lục”.
Ôn Thế Cung gật đầu.
Sau đó Lâm Tiêu đi vào phòng bên trong, gọi điện cho Lục Hi.
Lát sau, Lâm Tiêu đi ra, nói với Ôn Thế Cung: “Vừa hay tông sư Lục đang ở Tây Kinh, nói sẽ đến ngay, mời ông đợi một lúc”.
“Cảm ơn tông sư Lục”, Ôn Thế Cung đáp lễ nói.
“Không có gì, chuyện nhỏ thôi”, Lâm Tiêu nói.
Chuyến đi này Ôn Thế Cung đại diện cho nhà họ Ôn, tuy trong lòng Lâm Tiêu không vui, nhưng ngoài mặt vẫn rất khách sáo, dù sao nhà họ Ôn cũng là nhân vật lớn, nếu nói thực lực, ông ta thực sự không chọc vào được.
Nhưng nếu bọn họ muốn gây rắc rối với Lục Hi, e rằng đã tính nhầm rồi.
Đương nhiên Lâm Tiêu sẽ không thể hiện ra điều gì, vì Lục Hi từng nói, quan hệ giữa anh và nhà họ Ôn hơi phức tạp, ông ta cũng không biết nội tình, tất nhiên sẽ không thể hiện thái độ gì.
Hai người vừa uống trà vừa nói vài câu chuyện vụn vặt, thong thả chờ đợi.
Một lúc sau, nghe thấy người làm đi vào nói: “Tông sư Lục Thiên Hành đến rồi”.
“Mau mời vào đi”.
Lâm Tiêu nói, vội vàng đứng lên đi ra nghênh đón.
Lúc này, Lục Hi đã biến thành Lục Thiên Hành, chậm rãi đi vào.
Lâm Tiêu vội vàng nói: “Cậu Lục đến rồi”.
Lục Hi gật đầu, đến ngồi trong phòng khách dưới sự dẫn đường của Lâm Tiêu.
Lúc này, Lâm Tiêu nói: “Cậu Lục, đây là ông Ôn Thế Cung của nhà họ Ôn ở Giang Triết, nói là tìm cậu có việc, cho nên tôi mạo muội làm phiền cậu”.