Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


 

Những việc này đương nhiên là mấy người lính đặc chủng làm, còn Thạch Kế Đông đã tê liệt ngồi dưới đất, giống như đã dùng hết tất cả sức lực.  

 

Lục Hi vẫn tựa vào thân cây hút thuốc nghỉ ngơi, không nhanh không chậm như thường.  

 

Hạ Huyên Huyên nhìn Lục Hi, có chút bực mình.  

 

Cô ta vốn cho rằng tên nhãi này không chịu nổi khổ, không ngờ đến bây giờ anh lại còn giống như người chẳng có chuyện gì, còn đám người của cô ta cũng đã mệt mỏi dã dời.  

 

 

 

Hạ Huyên Huyên ngồi dưới đất, cố gắng không để mình lộ ra dáng vẻ mệt mỏi, cô ta tuyệt đối không thể nhận thua trước mặt tên nhãi đáng ghét này được.  

 

Hơn một tiếng sau, tất cả lều vải đã được cắm xong, lều của nhân viên nghiên cứu thăm dò ở chính giữa. Sáu lính đặc chủng cắm ba lều vải thành hình tam giác ở vòng ngoài. Bọn họ còn phải luân phiên trực đêm, ba cái lều là đủ rồi.  

 

Sau khi lều vải được cắm xong, mọi người ngồi bên đống lửa vừa ăn vừa nói chuyện, còn Lục Hi ngồi một mình một bên, tựa vào cây giống như đang ngủ.  

 

Không bao lâu cơm tối đã chín, Thạch Kế Đông múc một phần đưa đến trước mặt Lục Hi.  

 

Lục Hi mở mắt ra, gật đầu tỏ ý cảm ơn.  

 

Thật ra thì anh ăn hay không cũng chẳng quan trọng.  

 

Với thể chất và tu vi của anh, ngừng một lát có thể ăn rất nhiều, nhưng một hai tháng không ăn cơm cũng không có vấn đề, chỉ là đặc thù như vậy anh không muốn biểu hiện ra, cho nên anh vẫn ăn hết cơm Thạch Kế Đông đưa.  

 

Sau khi cơm nước xong, Lục Hi liền đi thẳng vào lều của mình nghỉ ngơi, còn đám người Hạ Nguyên Phi và Thạch Kế Đông vẫn ngồi cùng nhau nói chuyện thảo luận chi tiết về hành động lần này.  

 

Đêm đã khuya, đám người Hạ Nguyên Phi cũng đi nghỉ ngơi, hôm nay bọn họ đã quá mệt mỏi rồi. Ngày mai còn phải đi đường, cần nghỉ ngơi lấy sức.  

 

Lục Hi vừa vào lều vải đã bắt đầu ngủ say, trăng sáng dần dần nhô lên, bất giác đã gần đến đêm khuya.  

 

Lục Hi đang ngủ say thì đột nhiên mở mắt.  

 

Sau đó liền nghe thấy một tiếng sói hú vang dội.  

 

Giữa đêm khuya khoắt, tiếng sói hú này vô cùng chói tai, mọi người liền bị đánh thức. Ba người lính đặc chủng đang thi hành nhiệm vụ lập tức kéo cò súng, ba người lính đặc chủng khác trong tư thế sẵn sàng chiến đấu cũng bắt đầu nhanh chóng đứng bên cạnh đồng đội.  

 

Lúc này, đám người Hạ Nguyên Phi hốt hoảng chạy ra từ trong lều hỏi thăm tình hình của nhau.  

 

Cao thủ thiên thiên Thịnh Quốc An chậm rãi đi tới trước mặt mọi người và nói: “Không phải sợ, có thể là một bầy chó sói, không có chuyện gì lớn”.  

 

Mọi người nghe thấy là một bầy chó sói, nhất thời sắc mặt biến đổi.  

 

Rừng núi hoang dã, bầy sói là một loài thú dữ cực kỳ đáng sợ, mãnh thú lớn cũng không phải là đối thủ của chúng, tương đối nguy hiểm.  

 

Nhìn thấy vẻ hoảng sợ trên mặt mọi người, Thịnh Quốc An bình tĩnh nói: “Bầy sói này không lớn, mọi người cứ yên tâm”.  

 

Nhìn thấy vẻ ung dung của Thịnh Quốc An, mọi người cũng yên tâm hơn chút, họ tập trung thành một đám đứng phía sau Thịnh Quốc An, mang theo ánh mắt hoảng sợ quan sát bốn phía tối đen.  

 

Không bao lâu, đám người nghe thấy âm thanh soạt soạt truyền đến từ trong bụi cỏ, cả đám căng thẳng toát mồ hôi.  

 

Đúng lúc này, tiểu đội trưởng lính đặc chủng hô lên: “Bắt đầu bắn phát một”.  

 

Lập tức liền vang lên ba tiếng bắn “Bùm Bùm Bùm”.  

 

Bắn như vậy độ chính xác tương đối cao, còn tiết kiệm đạn, là cách thức nổ súng thường dùng.   

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK