Lục Hi gật đầu, hai người đi về phía phòng ăn phía tây.
Đi đến tầng hai, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, hai người đến chỗ ngồi, sau khi gọi món xong, cả hai bắt đầu nói chuyện.
Thông qua một cuộc nói chuyện, Lục Hi càng bội phục Đường Yên, một cô gái hơn hai mươi tuổi có thể sống được ở đây quả thật không dễ.
Còn Đường Yên lại càng thêm khâm phục Lục Hi, cô ta phát hiện Lục Hi ăn mặc tùy tiện, trên người cộng lại còn chưa đến một ngàn tệ, điều đó gần như là không thể với một người có quyền thế.
Hơn nữa, Lục Hi rất hiền lành, nói chuyện không có gì kiêu căng, hoàn toàn không nhìn ra anh chính là người chỉ huy hai chiếc máy bay trực thăng trong nháy mắt dọa một cao nhân vênh váo như Hàn Kim Sinh sợ tè ra quần.
Hai người nói chuyện, cơn sóng lòng trong Đường Yên dâng trào, thỉnh thoảng cô lén nhìn về phía Lục Hi, mặt hơi ửng đỏ.
Không bao lâu, đồ ăn được đưa lên, hai người bắt đầu ăn.
…
Lúc này, ở trong phủ Niwan.
Niwan thân hình cao lớn ngồi trên ghế dựa lớn của mình, người ngửa về phía sau, ông ta hút xì gà, nhìn Hàn Kim Sinh hầu hạ bên cạnh mình rồi chậm rãi nói: “Ông nói người đó còn biết ma pháp?”
“Đúng vậy ông Niwan, chính mắt tôi nhìn thấy, đạn cũng không đánh thủng”, Hàn Kim Sinh lòng vẫn còn sợ hãi nói.
Niwan lắc lư ghế dựa, dường như đang suy nghĩ gì đó, cũng không nói lời nào.
Hàn Kim Sinh đợi rất lâu cũng không chờ được Niwan lên tiếng, không khỏi có chút nóng nảy nói: “Ông Niwan, nên làm gì bây giờ?”
Niwan nhìn lên trần nhà, ông ta hút xì gà rồi nói: “Ông Tổng thống đã nói với tôi, chuyện này đừng xía vào nữa, buông tha đi”.
Hàn Kim Sinh nghe xong mặt đầy nhức nhối, ông ta đã bán hết tất cả tài sản của mình ở Cao Ly, liều mạng chạy đến đây, hao phí nhiều tiền bạc mới ngồi cùng một con đường với Niwan.
Bây giờ nếu con đường này đứt, ông ta sẽ phá sản.
“Ông Niwan, chẳng lẽ không có cách khác sao?”, Hàn Kim Sinh không cam lòng hỏi.
Lúc này, Niwan nhìn về phía Hàn Kim Sinh rồi nói: “Cách thì có, nhưng ông có phải người đáng tin cậy không?”
“Ông Niwan, tôi có thể thề với trời, tôi tuyệt đối đáng tin, ông có thể giao cho tôi bất cứ chuyện gì”, Hàn Kim Sinh vội vàng nói.
Lúc này, Niwan chậm rãi đáp: “Được, tối nay ông tập trung người của ông, chúng ta đi bao vây phủ Tổng thống”.
“Cái gì?”
Hàn Kim Sinh nghe xong liền kinh hãi biến sắc, đây không phải muốn đảo chính sao?
Niwan nhìn Hàn Kim Sinh nói: “Làm sao, sợ à?”
Hàn Kim Sinh cũng là tinh anh chìm nổi trong giới thương nhân, nhất thời ông ta cảm thấy nếu mình trả lời không tốt, có thể vĩnh viễn không ra khỏi nơi này được.