Ngư Bạch đáp: “Đồn trưởng, tôi chỉ phát sinh chút mâu thuẫn với khách hàng, không đến mức như vậy chứ?”
Trong lòng cô ta tràn ngập sự phẫn nộ, họ đối xử với cô ta như thế thật là quá đáng.
Thế nhưng Từ Xuyên chỉ cười khẩy: “Cô biết người đó là ai không, cô có biết chuyện này đã kinh động tới giám đốc của sân bay và tổng đốc khu Nam Sơn không? Cô tưởng đây là chuyện cỏn con à?”
Ngư Bạch nghe xong mà mặt mũi tái mét, quyền thế của đối phương vượt xa khả năng tưởng tượng của cô ta. Chuyện nhỏ như móng tay mà bị nâng tầm đến mức này, thực sự khiến cô ta nghĩ thế nào cũng không hiểu.
Bấy giờ Ngư Bạch cũng không còn hi vọng gì nữa, chuyện cô ta bị đuổi việc là chắc chắn rồi. Đối phương bày ra đội hình hoành tráng như vậy, không phải để hù dọa thôi đâu.
Nghĩ đến đây, Ngư Bạch chuẩn bị sẵn tâm lý. Nếu chuyện bị sa thải không thể nào xoay chuyển được, vậy thì cô ta chẳng còn gì phải sợ, cô ta cũng phải đòi công bằng cho bản thân mình.
Ngư Bạch lên tiếng.
“Hành khách kia không sắp xếp hành lý theo quy định, tôi chỉ nhắc nhở và sắp xếp lại giúp họ, nhưng họ có định kiến với tôi. Sau đó, tôi không cẩn thận làm đổ vài giọt đồ uống lên người bà ấy, hành khách nữ kia cho rằng tôi cố ý nên bắt đầu chửi mắng tôi trên máy bay, còn hất cà phê đầy lên người tôi. Đây là toàn bộ quá trình của sự việc, tôi không cho rằng tôi có trách nhiệm gì, ngược lại, tôi mong hai hành khách xin lỗi tôi”.
Từ Xuyên nghe Ngư Bạch nói vậy mà vỗ bàn quát lên: “Cô làm đổ đồ uống lên người người ta, cô còn có lý chắc? Đúng là nực cười”.
“Làm đổ đồ uống, tôi đã xin lỗi rồi, nhưng họ công khai sỉ nhục tôi, chuyện này nên tính thế nào?”, Ngư Bạch đã xác định tâm lý nên nói năng cũng không hề kiêng nể.
Từ Xuyên cười khẩy: “Do cô sai trước cơ mà, trong chuyện này, cô cứ ngoan ngoãn thừa nhận lỗi sai, có lẽ còn cứu được. Nếu còn dám ngụy biện, có lẽ không chỉ đơn giản là bị trừ điểm hay đuổi việc đâu”.
Ngư Bạch nghe thấy mà sững người, ý tứ của người này, chẳng lẽ định bắt cô ta chịu trách nhiệm trước pháp luật. Cô ta sai gì chứ?
Lúc này đây, trong lòng Từ Xuyên chỉ thấy thương hại Ngư Bạch.
Thực ra hắn ta cũng biết, về cơ bản, Ngư Bạch nói không sai. Một tiếp viên hàng không chẳng thể nào cố tình gây sự với khách hàng, về tình về lý đều không hợp lý.
Thế nhưng, chỉ có thể trách cô ta số khổ, ai bảo cô ta đắc tội với người có quyền có thế.
Hắn ta là đồn trưởng đồn cảnh sát, phải làm đến mức này cũng là bất đắc dĩ. Tổng giám đốc đã dặn dò rất kỹ, phải xử lý Ngư Bạch thật nghiêm và thật mau lẹ, làm sao cho người kia thấy hài lòng.
Bên trong phòng làm việc của đồn cảnh sát, tổng đốc khu Nam Sơn Hằng Bằng Trình cũng vội vàng chạy tới, khom lưng cúi đầu với Đỗ Phái Nhiên và Trâu Lệ Hồng một hồi rồi mắng Cao Kiến Dân: “Đúng là quá hoang đường, chuyện này nhất định phải xử lý nghiêm”.
Cao Kiến Dân vội vã gật đầu.
Trâu Lệ Hồng bỗng nói: “Đi thôi, chúng ta đi xem cô tiếp viên hàng không kia, xem bây giờ cô ả có còn ngạo nghễ như trước không”.
Khi nói lời này, trên gương mặt Trâu Lệ Hồng chỉ có nụ cười của kẻ chiến thắng.
Mà lúc này, Lục Hi thì đang ở trong phòng chờ máy bay, kiên nhẫn đợi.
Đôi vợ chồng kia kiêu căng như vậy, Lục Hi quyết định sẽ dạy cho bọn họ một bài học.