Sau đó hình thành một đường trắng như mạng nhện liên kết năm ống trụ lại rồi bao trùm cả Nam Hồ.
Lúc này, Lục Hi quát lên: “Ẩn!”
Chỉ thấy vô số đường dây màu trắng này lóe lên rồi toàn bộ không trung Nam Hồ ngay sau đó đã nổi lên mênh mông sương mù.
Lúc này, Lục Hi nở nụ cười, Ngũ Hành Tụ Linh Trận đã xong.
Pháp trận này ở tu chân giới chỉ là một trận pháp vô cùng bình thường, nhưng ở địa cầu thì lại là cực kỳ ghê gớm.
Trận pháp này có đến mấy loại công dụng.
Tác dụng đầu tiên chính là ngưng tụ linh khí, tuy rằng linh khí ở địa cầu đã loãng đến mức gần như bằng 0, nhưng ít nhiều gì vẫn có chút tác dụng.
Thứ hai là hiệu quả mê huyễn, người nào đi nhầm vào pháp trận sẽ bị lạc đường, sau đó bị tự nhiên đưa ra ngoài, không thể vào được địa điểm chân chính.
Thật ra hiệu quả mê huyễn này có thể mạnh hơn, đó là làm cho người tiến vào trực tiếp bị vây chết, nhưng vì đây là thế giới loài người nên Lục Hi đã làm hiệu quả của nó yếu bớt đi.
Thứ ba chính là hiệu quả phong cấm, có thể ngưng tụ linh khí đương nhiên cũng phải phong cấm lại, nếu không linh khí vừa được ngưng tụ đã phải biến mất thì còn ra gì nữa. Đây cũng chính là hiệu quả mà Lục Hi chú ý nhất.
Lúc này, Lục Hi nở nụ cười đắc ý.
Ý thức thứ hai không ngừng thôi diễn khiến cho anh đã nhảy vọt trong việc khống chế các loại sức mạnh. Anh có thể thong thả thay đổi thực tính sức mạnh, sử dụng một vài thuật pháp cơ bản của tu chân giới.
Sau khi bố trí xong pháp trận, Lục Hi đi tới một thảm cỏ lớn bên cạnh hồ.
Chỉ thấy anh ngưng tụ ra một cái xẻng thật lớn, không ngừng đào hoa cỏ từ dị không gian ra.
Hơn một tiếng sau, toàn bộ thảm cỏ đã được phủ kín bởi kỳ hoa dị thảo.
Đám hoa cỏ này vốn đã có bùn đất, sau khi rơi xuống đất thì nhờ Lục Hi thúc giục tinh thần lực làm cho chúng dung hợp với bùn đất ở mặt đất, lúc này mới coi như hoàn thành công tác di chuyển.
Sau này chỉ cần siêng chăm sóc thì nhất định sẽ có kết quả tốt.
Nhìn đám hoa cỏ tản mát ra từng mùi thơm đẫm lòng người, Lục Hi vừa lòng mỉm cười.
Không bao lâu sau, nơi này sẽ biến thành một vị trí dư thừa linh khí, đừng nói là tu luyện, người bình thường ở đây cũng có thể sống được đến hai, ba trăm tuổi.
Lục Hi nhìn đám hoa cỏ này, áp chế lòng vui mừng xuống, quay lại phòng khách sạn, bắt đầu lấy ra số hoàng ngọc thạch còn thừa, bắt đầu khắc tên lên mặt trên.
Cứ như vậy, anh làm một mạch đến sáng ngày hôm sau mới dừng lại, duỗi eo.
Trước mặt anh là bảy cái ngọc bội nhìn vô cùng tàn tạ.