Mục Duy Trân càng thêm sượng sùng, bà ta vẫn luôn là hung thủ đứng sau chuyện này.
Đến bây giờ, khi đã hiểu ra hoàn toàn, bà ta cảm thấy mặt mình nóng phừng phừng.
“Hai đứa cũng không cần phải sầu não, ngày mai xin lỗi người ta cho đàng hoàng tử tế. Một tông sư, thế nào cũng có chút rộng lượng”, Vân Hiện Diệp điềm tĩnh nói.
Lúc này đây, Mục Duy Trân vội vàng nói: “Anh cứ yên tâm, ngày mai em với Thắng Quốc nhất định sẽ đi xin lỗi”.
Vốn dĩ Mục Duy Trân thấy không cam tâm tình nguyện lắm khi phải đi xin lỗi, lòng cứ thấy buồn bực, bây giờ thì cam lòng hẳn rồi.
Người ta là ân nhân cứu mạng của chồng mình, thế mà mình năm lần bảy lượt muốn đối phó với người ta, nghĩ đến đây, Mục Duy Trân cảm thấy mặt mũi nóng bừng.
Thấy thái độ này của hai người, Vân Hiện Diệp gật gật đầu: “Được rồi, cũng khuya rồi, hai đứa nghỉ ngơi đi, anh cũng phải về nhà đi ngủ đây”.
“Anh, hay là anh cứ ở đây đi, hai ta lâu lắm rồi chưa nói chuyện, tối nay hãy trò chuyện nhé”, Vân Thắng Quốc cố níu.
Vân Hiện Diệp lắc đầu: “Thôi, anh sống ở nhà cũ quen rồi, lạ chỗ không ngủ nổi. Ngày mai chú còn có việc, anh không làm phiền đâu”.
Vân Hiện Diệp quay người rời đi.
Tiễn Vân Hiện diệp đi rồi, Mục Duy Trân quay về phòng khách, bà ta nói: “Từ trước đến nay, hình như không có chuyện gì mà anh cả không biết, ông thấy thế nào”.
Vân Thắng Quốc mỉm cười: “Chuyện của anh cả, có kể ba ngày ba đêm cũng không hết đâu, hôm nào rảnh rỗi, tôi kể tường tận cho bà nghe”.
…
Ngày hôm sau.
Lục Hi tỉnh dậy, ngáp ngắn ngáp dài đi lên tầng, thấy Hoắc Tư Duệ đang nhíu mày, ôm chăn nằm trên giường mà ngẩn ngơ.
“Hi, thế nào rồi”, Lục Hi hỏi.
Bấy giờ Hoắc Tư Duệ mới phát hiện ra Lục Hi lên đây, cô đỏ mặt, ngọ nguậy với vẻ bất an, lắp bắp hỏi.
“Tối qua, không xảy ra chuyện gì chứ?”
Lục Hi chẹp chẹp miệng, ra vẻ ngẫm về chuyện cũ.