Phù Đồ là đại ca đường phố Tây Bắc, ông ta biết thân phận của người này không thể khinh thường.
Lúc này, Vương Hiển hỏi: “Mấy đứa không nói mình là người nhà họ Vương sao?”
Vương Hiển cảm thấy dù Phù Đồ là đại ca đường phố, nhưng nhà họ Vương bọn họ không yếu hơn hắn ta, mặc dù đường phố và giang hồ nước sông không phạm nước giếng, nhưng cũng có mối quan hệ chằng chịt, chỉ cần Vương Lâm nói ra tên tuổi nhà họ Vương, chắc hẳn Phù Đồ cũng sẽ không quá đáng.
Nếu Vương Lâm nói ra tên tuổi rồi mà Phù Đồ vẫn đánh Vương Lâm thành như vậy thì đó chính là không nể mặt nhà họ Vương ông ta, chuyện này cần phải nói lại.
Lúc này, Vương Khải Côn nói: “Nói rồi ạ, Vương Lâm nói là người nhà họ Vương ở Lạc Thương, nhưng tên Phù Đồ kia chẳng những không chút kiêng nể, lại còn càng xuống tay độc ác hơn”.
Vương Hiển nghe xong liền giận dữ.
Hắn ta không nể mặt nhà họ Vương, Phù Đồ này cũng thật quá đáng.
Tuy rằng hắn ta là đại ca đường phố, nhưng ông ta cũng chỉ đứng sau tông sư, hơn nữa sau lưng ông ta còn có hai đại thần Lâm Tiêu và anh Lục, dù Phù Đồ hắn ta giỏi giang ở Tây Kinh, Vương Hiển cũng không sợ.
Lúc này, Vương Hiển trầm giọng nói: “Tốt lắm, nếu Phù Đồ không nể mặt nhà họ Vương như vậy, tôi sẽ đi gặp hắn”.
...
Ban đêm.
Phù Đồ ngồi trong phòng làm việc câu lạc bộ Đỉnh Thiên, nhìn các hình ảnh trên camera.
Việc kinh doanh của Đỉnh Thiên ổn định và duy trì lâu dài, mỗi tháng thu nhập bốn năm triệu, mỗi một khoản Phù Đồ đều cẩn thận ghi chép vào sổ, bất cứ lúc nào cũng chờ đợi Lục Hi kiểm tra.
Mặc dù đến bây giờ Lục Hi vẫn chưa từng hỏi tình hình thu nhập, nhưng Phù Hồ không hề qua loa chút nào, chưa từng có bất kỳ sơ suất.
Tiếp xúc với Lục Hi càng lâu, Phù Đồ càng phát hiện ra sự hùng mạnh của Lục Hi, ở trong tâm khảm của hắn ta, Lục Hi không chỉ là ân nhân cứu mạng của mình, hơn nữa còn thực hiện tâm nguyện của hắn ta, để hắn ta báo thù cho Hoàng Sào, cuộc tàn sát vui sướng đêm đó vẫn vang lên, Phù Đồ liền hét lớn một tiếng.
Nhưng bây giờ Phù Đồ có thể khống chế được bản thân rồi, bây giờ hắn ta uống rượu rất ít, bởi vì bất cứ lúc nào hắn ta cũng phải chờ hiệu lệnh của Lục Hi, sẵn sàng hy sinh cho anh.
Cái mạng này của hắn ta bây giờ là của anh Lục, không còn thuộc về chính mình nữa.
Ba người Hoàng Thất, Hoàng Cửu, Hoàng Nhị Thập Nhất bây giờ cũng đã trưởng thành, có thể tự mình đối mặt, giờ điều hắn ta phải làm chính là tu luyện thật tốt để bản thân trở nên mạnh hơn, ngộ nhỡ có một ngày anh Lục cần, hắn ta cũng không đến nỗi không có chỗ dùng.
Đúng lúc đó, Hoàng Thất đẩy cửa vào và nói: “Anh Đồ, bên ngoài có người tự xưng là Vương Hiển từ nhà họ Vương ở Lạc Thương, bảo muốn gặp anh”.