Lục Hi cười nói: “Đương nhiên phải tham gia rồi, A Đóa là do tôi khai quật ra, bây giờ cô ấy có thành tựu như này, tôi cũng rất tự hào, nhưng tôi chỉ tham gia một lúc, không cần nhắc đến tôi trong bữa tiệc”.
Hoắc Tư Duệ biết Lục Hi luôn khiêm tốn, nên gật đầu đồng ý.
“Đúng rồi, A Đóa đâu, bây giờ cuộc thi đã kết thúc, sao không thấy cô ấy đâu?”, Lục Hi thấy hơi kỳ lạ nói.
Lúc này, Hoắc Tư Duệ cười nói: “Cô ấy à, bây giờ là người rất bận rộn, đoàn của cô Tuyết Mạn đang làm album riêng cho cô ấy, cô ấy phải hát thử, ghi hình ca khúc, đợi làm xong hết những việc này, còn phải đi tour trên cả nước, ngày nào cũng phải ở trong trường quay”.
Lục Hi vừa nghe lập tức cười nói: “A Đóa của tôi lợi hại lắm rồi, xem ra một ca sĩ sắp ra lò rồi”.
Mọi người vừa nghe đều vui vẻ cười.
A Đóa được tuyên truyền trước đó, lại thêm dành quán quân cuộc thi tiếng hát thanh thiếu niên, bây giờ vô cùng nổi tiếng.
Hoắc Tư Duệ lập tức quyết định thuận nước đẩy thuyền, sáng tác mấy ca khúc phù hợp với A Đóa, sau đó đi lưu diễn, tiếp tục tăng độ nổi tiếng, xây dựng nền tảng vững chắc cho sự phát triển sau này của cô ấy.
Lục Hi rất tán thành với cách làm của Hoắc Tư Duệ.
Lúc này Lục Hi thở dài trong lòng một tiếng.
Hoắc Tư Duệ đã trưởng thành hoàn toàn, có tầm nhìn mang tính chiến lược, thực sự là một thiên tài kinh doanh, ban đầu mình dìu dắt cô ấy, đúng là quyết định chính xác.
Sau đó, mấy người trò chuyện một hồi, Hoắc Tư Duệ và Miwa Nozaki dẫn Chân Nhi đến bên cạnh nghỉ ngơi, lại để lại một mình Lục Hi.
Lục Hi kêu gào một tiếng, lẻ loi một mình tự về phòng, ném mình lên giường, nằm ngủ một giấc.
Ba ngày sau.
Buổi chiều, đám người Hoắc Tư Duệ ăn mặc trang điểm rực rỡ.
Hoắc Tư Duệ mặc một chiếc váy dạ hội màu vàng dài chạm đất cổ chữ V, đeo dây chuyền sapphire, tóc búi kiểu quý phi, trông rất cao quý.
Hai tòa núi thấp thoáng sau cổ áo chữ V khoét sâu còn thu hút ánh nhìn hơn dây chuyền sapphire.
Lục Hi nhìn một cái, hơi cay mũi nói: “Có cần thiết mặc thế này không”.
Hoắc Tư Duệ nhìn sắc mặt của Lục Hi, che miệng cười: “Làm sao, váy dạ hội đều thế này mà”.
Lục Hi hừ một tiếng, không thèm để ý cô, còn Hoắc Tư Duệ cười càng vui vẻ hơn.