Cho nên ông ta đã nấu một nồi thuốc an thần trấn hồn cho Diệp Trạch Vinh uống.
Là Thánh Thủ đỉnh cấp trong làng y Hoa Hạ, thuốc an thần của ông ta rất có tác dụng, chỉ uống một lần Diệp Trạch Vinh đã yên ổn hơn.
Có điều phần sức mạnh bám trong trái tim con trai ông ta thì ông ta không thể giải quyết nổi.
Nhưng là thần y ngự dụng trong nội các Hoa Hạ nên mối quan hệ của ông ta rộng đến vô cùng, những người ông ta quen biết đều có địa vị lớn.
Ngay sau đó, ông ta mời đến một cao thủ tiên thiên đỉnh phong đến từ một thế gia võ đạo ở Thượng Kinh, định giúp con trai xóa bỏ đi loại sức mạnh này, đồng thời cũng chuẩn bị dạy dỗ cho cái tên chủ tiệm tạp hóa không biết trời cao đất dày này một trận nhớ đời.
Con trai của Diệp Phong Xuân ông ta mà ai cũng có thể động vào chắc?
Diệp Phong Xuân nhìn người đàn ông bên cạnh, chắp tay nói: “Cháu An Trung, làm phiền cháu”.
Người được gọi là An Trung này mỉm cười: “Chú Diệp khách sáo quá ạ, chú có ơn cứu mạng với mẹ cháu, lại là bạn tốt lâu năm của gia chủ nhà cháu, chuyện nhỏ này có đáng lá bao đâu ạ”.
An Trung nói xong, đi đến bên cạnh Diệp Trạch Vinh, dán một tay vào ngực hắn ta, chậm rãi cho chân khí vào.
Sau khi tra xét, gã liền phát hiện loại kình khí đang ẩn náu trong trái tim của Diệp Trạch Vinh.
Ngay sau đó, gã ngưng thần dùng chân khí bao vây kình khí kia lại, sau đó hít vào trong cơ thể mình.
Lúc này, gã đứng lên, chắp tay nói với Diệp Phong Xuân: “Chú Diệp, bệnh đã bị trừ, có thêm tay nghề tài giỏi của chú nữa thì cậu nhà chắc chắn sẽ nhanh chóng khôi phục thôi ạ”.
Thấy An Trung nhẹ nhàng lấy đi ám kình kia như thế, Diệp Phong Xuân vui mừng khôn xiết, nói: “Cháu trai công lực thâm hậu, lão phu khâm phục trong lòng”.
An Trung cũng lộ vẻ mặt đắc ý, gã mới 43 tuổi mà đã là tiên thiên đỉnh phong, thuộc dạng thiên tài võ đạo hiếm có trong gia tộc, có hy vọng tiến vào cảnh giới tông sư. Gia chủ vô cùng kỳ vọng và coi trọng gã.
Lúc này, Diệp Phong Xuân nói: “Tuy rằng Trạch Vinh đã qua khỏi cơn nguy kịch, nhưng người nọ biết rõ nó là con trai chú mà còn dám hạ thủ đoạn âm độc thế này, hoàn toàn coi thường chú, quả thật là đáng giận”.
Nghe Diệp Phong Xuân nói, An Trung mỉm cười: “Chú Diệp đừng tức giận, chỉ là một thằng nhãi nhà quê thôi mà. Nếu chú Diệp quá bực tức thì cháu có thể thay chú đi dạy dỗ kẻ đó một chuyến”.
Ban nãy hấp thụ kình khí kia thì An Trung cũng đoán đối phương chắc mới chỉ là võ giả vừa bước vào cảnh giới tiên thiên, không đáng sợ là bao.
Trong võ đạo, kém một cảnh giới thì chân khí đã yếu hơn cả một mảng lớn, hai người chênh lệch một trời một vực.