Lúc này, Vương Khải Côn nói: “Anh Lâm, em đưa anh về nhà trước, chúng ta quay về bẩm báo gia chủ, bọn chúng đánh anh thành ra như này, nhà họ Vương chúng ta quyết không chịu để yên cho tên Phù Đồ này”.
Vương Lâm gật đầu, ngay sau đó Vương Khải Côn cõng Vương Lâm đi ra ngoài.
…
Lúc này, trong khách sạn Thương Đức, Lục Viễn Chí đang xem tivi, mặt không chút biểu cảm, nhưng không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.
Lục Tiểu Hiên rót cho ông nội một ly trà đặt trước mặt ông nội.
“Ông nội, chuyện là như thế nào?”, Lục Tiểu Hiên cũng biết ông nội là tới làm gì, cô bé rất hiểu tình hình trong nhà, cho nên cũng có chút bận tâm hỏi một câu.
Lục Viễn Chí thở dài rồi chậm rãi nói: “Chuyện có phần không quá thuận lợi”.
Lục Tiểu Hiên còn nhỏ, Lục Viễn Chí không muốn để cô bé có gánh nặng tâm lý trong lòng, cho nên ông ta chỉ nói hời hợt qua loa.
Nhìn thấy nỗi lo lắng ẩn giấu của ông nội, Lục Tiểu Hiên tuổi tác dù còn nhỏ nhưng cũng biết chuyện rất không thuận lợi, cô bé lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Ông nội, nếu không thì ông hỏi chú ba đi, cháu thấy chú ba rất có bản lĩnh, nói không chừng có thể giúp đỡ chúng ta”.
Lục Viễn Chí nghe xong liền cau mày nói: “Aiz, chú ba cháu còn trẻ, có thể có vây cánh gì, đừng nói với cậu ta”.
Lục Viễn Chí thậm chí có chút lo lắng mình có nên để Tiểu Hiên đến gần Lục Hi như vậy không, nếu Lục Hi làm hư Tiểu Hiên thì phải làm sao?
Lục Tiểu Hiên há miệng, lời trong lòng cuối cùng vẫn không nói ra.
Cô bé không thể tiết lộ chuyện của chú ba, cho nên cũng không nói nhiều.
Nhưng cô bé có cảm giác chú ba chắc chắn có thể giúp nhà mình giải quyết được vấn đề này, bởi vì cô bé mơ hồ có một cảm nhận người bên cạnh chú ba đều rất giỏi, vì khí chất, tự tin, ung dung, uy nghiêm và còn rất nhiều điều nữa của bọn họ không giống người bình thường
Lục Tiểu Hiên từ nhỏ đến lớn sống trong gia đình giàu có cũng từng gặp qua không ít cấp trên, cô bé biết những khí chất này cũng chỉ có mấy người đó mới có. Những người bên cạnh chú ba chắc hẳn rất lợi hại. Nhưng rõ ràng ông nội không tin chú ba, Lục Tiểu Hiên cũng không biết làm sao.
Một lát sau, Lục Viễn Chí thở dài nói: “Muộn rồi, ngủ đi”.
“Dạ”.
Lục Tiểu Hiên đáp lại rồi vào trong phòng ngủ. Còn Lục Viễn Chí vẫn đang nhìn chằm chằm vào tivi, nhưng suy nghĩ đã không biết bay đến nơi nào.
…
Sáng sớm ngày hôm sau ở Lạc Thương.