Khang Hiểu Vũ đến trước mặt Hoắc Tư Duệ, mặt lộ ra vẻ đắc ý giới thiệu với hai bên.
Thật ra thì Phùng Nham này là Khang Hiểu Vũ gọi điện thoại gọi tới. Anh ta là con trai của một lão đại bang phái khác, bang phái này mặc dù không lớn bằng Nghĩa Thắng, nhưng mọi người đều lăn lộn trên giang hồ, Khang Hiểu Vũ nghĩ rằng ít nhiều đối phương cũng sẽ cho chút mặt mũi.
Đây cũng là vì hắn ta muốn thể hiện mình là người có quan hệ ở đây, không tiếc tiêu xài vốn ban đầu mời Phùng Nham tới.
Mặc dù Hoắc Tư Duệ không vui, trước đó cô đã bày tỏ rõ ràng không cần tìm người giúp đỡ, hắn ta lại tự chủ trương đi tìm người hòa giải, nhưng ở trước mặt Phùng Nham cũng không tiện trách cứ Khang Hiểu Vũ, cô chỉ có thể cười bắt tay với Phùng Nham và nói.
“Chào anh Phùng Nham, cảm ơn ý tốt của anh, nhưng lần đàm phán này chúng tôi đã mời người hỗ trợ, không làm phiền anh nữa”.
Mặc dù Hoắc Hướng Anh ở Cảng Đài thân phận tôn quý, nhưng người bình thường không tiếp xúc được với ông ta, cũng căn bản không quen ông ta, cùng lắm là có vài người nghe qua đại danh mà thôi.
Huống chi Phùng Nham này còn không có tư cách nhìn thấy Hoắc Hướng Anh, cho nên cũng không quen ông ta. Anh ta có chút khinh miệt nhìn Hoắc Hướng Anh một cái, sau đó cười nói.
“Có câu nói gọi thêm người sẽ có sức mạnh hơn, còn có câu gọi thêm bạn bè dễ bàn chuyện. Tôi và Dương Hải Phong kia còn có chút giao hảo, chắc hẳn hắn ta sẽ cho tôi mấy phần mặt mũi. Hơn nữa tôi và Hiểu Vũ đã quen biết từ lâu, anh ta có chuyện tôi cũng không thể mặc kệ ngồi nhìn”.
…
…
Phùng Nham kiên quyết muốn đi, ngoại trừ bởi vì Khang Hiểu Vũ đã bí mật hứa báo đáp hậu hĩnh cho anh ta, cũng bởi vì Hoắc Tư Duệ là nữ cường có khí chất và tướng mạo xinh đẹp.
Thân là đàn ông, đương nhiên anh ta muốn biểu hiện trước mặt Hoắc Tư Duệ, hơn nữa lời Hoắc Tư Duệ vừa nói cũng khiến anh ta không phục, nói thế nào đi chăng nữa anh ta cũng là cậu chủ có bối cảnh trong giang hồ, vậy mà cũng không bằng một lão già tầm thường?
“Vậy… quả thật cảm ơn anh Phùng Nham!”, nhìn thấy Phùng Nham nhiệt tình như vậy, Hoắc Tư Duệ cũng không từ chối “ý tốt” của anh ta, cô chỉ đành lộ vẻ cảm kích nói.
Còn Hoắc Hướng Anh không có bất cứ biểu cảm gì, thằng oắt con như vậy ông ta hoàn toàn coi khinh.
Thấy Hoắc Tư Duệ đồng ý để Phùng Nham cùng đi, Khang Hiểu Vũ không khỏi đắc ý, hắn ta liếc nhìn Lục Hi và Hoắc Hướng Anh bên cạnh anh, trong lòng thầm nói.
“Hừm, thằng nhãi không tự lượng sức mình, vậy mà còn mời người tới, mày chờ xấu hổ mất mặt đi!”
Đoàn người Lục Hi ra khỏi khách sạn, ba người Lục Hi, Hoắc Tư Duệ và Hoắc Hướng Anh lên xe Mercedes-Benz màu đen, còn Khang Hiểu Vũ và Phùng Nham ngồi một xe, tất cả đi tới biệt thự của Dương Hải Phong, đi theo phía sau còn có xe của Hoắc Hướng Anh, người bên trong là tài xế kiêm vệ sĩ của ông ta.
“Cậu Lục, tôi đã sắp xếp xong mọi chuyện, cậu cứ cố gắng đàm phán, nếu hắn dám làm bậy, tôi trực tiếp xử lý”.
Hoắc Hướng Anh ngồi ở ghế lái phụ, ông ta quay đầu nói với Lục Hi.
Lục Hi gật đầu, ngay sau đó anh nói với Hoắc Tư Duệ: “Cô chỉ cần quan tâm đến đàm phán, chuyện khác cô không cần để ý”.
Hoắc Tư Duệ dịu dàng gật đầu, cô có chút tò mò với vẻ tự tin mạnh mẽ của Hoắc Hướng Anh.