Trên mặt Lục Hi lộ ra sát khí.
Phàm là kẻ dám động tới người của anh đều sẽ phải trả giá, loại người giống Lưu Diệu này vì tiền tài đến cả mạng người cũng muốn lấy, anh càng không có lý do bỏ qua cho hắn.
Tư Không Trích Tinh gật đầu với vẻ mặt đằng đằng sát khí, mối thù này nhất định phải báo, anh ta cũng là một nhân vật có tiếng tăm trên giang hồ, nếu không phải Lục Hi thì giờ anh ta vẫn là siêu trộm số một của Viêm Hạ, không biết lúc này còn đang ung dung tự tại nơi nào đâu, tại Tây Kinh lại bị Lưu Diệu tên nghé con này tính kế, anh ta há có thể chịu để yên?
Cứ như vậy ba ngày sau, Tư Không Trích Tinh đã hoàn toàn bình phục, vết thương ở xương đã lành hẳn, lượng nhỏ máu bầm trong ngũ tạng và não bộ cũng đã tan biến mà trở lại dáng vẻ của một người bình thường.
Trương Côn Dân bên này đích thân xử lý thủ tục xuất viện cho Tư Không Trích Tinh, cung kính tiễn mọi người tới cửa bệnh viện, nhìn theo cho tới khi họ lên xe rời đi mới thở dài một hơi thật sâu.
Chẳng trách sư phụ lại quở mắng bản thân mà hết lòng tôn sùng cậu Lục như vậy, cậu Lục thực sự là bậc thần thánh, xứng đáng nhận được sự tôn kính của bất kỳ người nào.
Còn mấy người Lục Hi cũng trở lại Thiên Nhân Cư, khi bước vào phòng của anh chỉ thấy ba người Vân Khả Thiên, Tần Lam và Tư Không Trích Tinh đều đang ngồi xung quanh Lục Hi, còn Phù Đồ thì kiên trì đứng ở một bên và không chịu ngồi, mọi người cũng không có cách nào chỉ đành để mặc theo ý hắn ta.
Lúc này Lục Hi chậm rãi hỏi: “Phù Đồ, anh có biết lai lịch của tên Lưu Diệu này không?”
Phù Đồ suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Tôi không biết rõ lắm, Thập Nhị Bàn Sơn đã không thuộc địa bàn Tây Kinh nữa, nhưng tôi nghe nói người này quanh năm tổ chức đua xe ở bên đó và khá có danh tiếng trong giới đua xe ngầm”.
Lục Hi gật đầu rồi cau mày, rơi vào trầm tư.
Tư Không Trích Tinh và Phù Đồ không biết nhiều về Lưu Diệu, nên trừng trị hắn thế nào đây?
Lúc này Phù Đồ trầm giọng nói tiếp: “Anh Lục, hay là để tôi tới đó, một tên Lưu Diệu mà thôi, tôi giết hắn tại chỗ, xem ai dám nói lời nào".
Nghe được lời này của Phù Đồ, Lục Hi lại lắc đầu cười đáp.
“Không cần, loại người này nhất định phải khiến hắn mất cả chì lẫn chài, nếm mùi bị gài bẫy, như vậy mới khiến hắn sâu sắc hiểu được cảm giác bị người khác hãm hại là như thế nào, cứ đánh đánh giết giết cũng không còn ý nghĩa gì”.
Lục Hi không phải là không có cách đối phó với Lưu Diệu, thậm chí còn không cần anh ra mặt, tại phụ cận Tây Kinh, thậm chí là toàn bộ khu vực Tây Bắc có rất nhiều người có thể giúp anh làm chuyện này.
Vân Khả Thiên, Phù Đồ, Lâm Tiêu bất cứ ai trong số những người này ra trận đều có thể dễ dàng thu dọn Lưu Diệu.
Nhưng việc này Lục Hi không có ý định để họ ra tay, anh quyết định hắn lừa gạt Tư Không Trích Tinh thế nào bản thân liền hoàn trả lại như thế đó, khiến Lưu Diệu nếm thử cảm giác bị người khác gài là như thế nào.
Sau một hồi cân nhắc, Lục Hi nói: “Thế này đi, Tư Không Trích Tinh gần đây không cần lộ diện nữa, tôi sẽ tới Thập Nhị Bàn Sơn hai ngày, dù sao cũng đã lâu không chơi đua xe rồi, tôi cũng tới đó thỏa mãn cơn ghiền, để xem tên Lưu Diệu đó rốt cuộc là thần thánh phương nào”.
Mọi người nghe xong đều biết Lục Hi muốn đích thân hành động cho nên cũng không còn dị nghị gì nữa, trong lòng bọn họ chưa từng có chuyện gì có thể làm khó anh.
Nhưng lúc này, Tư Không Trích Tinh lại lên tiếng: “Đại ca, nếu anh muốn đi, e rằng cũng cần phải có một chiếc xe tử tế, nếu không anh cũng không thể tham gia đâu”.