Nói đến đây, ánh mắt của Lục Viễn Sơn đã hơi ngấn nước.
Lục Hi cũng cảm nhận được trong lòng mình bị thứ gì đó cứa vào, hai mắt cũng đỏ hồng lên.
Lục Viễn Sơn im lặng trong chốc lát rồi nói tiếp.
“Giờ con đã lớn, bố cũng nên nói cho con biết những chuyện này. Nhà gốc của chúng ta là nhà họ Lục ở thành phố Nam Uy, tỉnh Tây Bắc. Nhà chúng ta nhiều đời kinh doanh, tuy không giàu có nhưng cũng không ít tiền. Ông ngoại con thuộc gia tộc họ Ôn truyền thừa mấy trăm năm ở Giang Tiết, tài sản khổng lồ. Con muốn về nhà họ Lục hay họ Ôn cũng được, cứ nói với bố, bố sẽ đưa con về”.
Nói xong, Lục Viễn Sơn lấy ra một tờ giấy, ghi lại số điện thoại rồi đặt lên bàn.
Sau đó, Lục Viễn Sơn đứng dậy nói.
“Bố biết con rất hận bố, bố đã không chăm sóc được con, chuyện cho đến nước này, bố cũng không biết khi ôm con ra khỏi nhà họ Ôn là tốt hay xấu với con. Có lẽ, con đã có đáp án rồi, nhưng bố thì chưa. Dù gì đi nữa thì chúng ta cũng là bố con, con cần gì có thể liên lạc với bố, để cho người làm bố này được bù đắp cho con, được không con?”
Nói xong, Lục Viễn Sơn yên lặng nhìn Lục Hi.
Một lúc lâu sau, Lục Viễn Sơn mới thở dài, từ từ rời đi.
Sau khi Lục Viễn Sơn đi khỏi đó, Lục Hi hút một điếu thuốc, nhìn tờ giấy ghi lại số điện thoại của Lục Viễn Sơn rồi ném vào thùng rác.
Sau đó anh lái xe về Nam Hồ.
Lục Hi về phòng mình ở Nam Hồ, bày một kết giới rồi ngủ liền ba ngày ba đêm.
Đến ngày thứ ba, Lục Hi ngủ dậy, vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị ra ngoài ăn sáng.
Khi anh mở cửa phòng ra thì đã thấy sáu người Hoắc Tư Duệ, Miwa Nozaki, Vân Khả Thiên, Tư Không Trích Tinh, Phù Đồ và Tần Lam đang nôn nóng chờ ở ngoài cửa.
Thấy Lục Hi đi ra, Tần Lam lập tức bật chế độ liên thanh.
“Con mẹ nhà anh, làm cái đếch gì thế hả? Ba ngày không ăn không uống, gọi cũng không nghe, chúng tôi thì không đi vào được, đệch mợ, tôi còn tưởng anh chết thối rồi cơ đấy”.
So với sự phẫn nộ của Tần Lam thì Hoắc Tư Duệ dịu dàng hơn nhiều, cô quan tâm hỏi: “Có chuyện gì mà khiến anh phải đóng cửa ở một mình lâu như vậy? Không thể chia sẻ cho mọi người sao?”
Mà Vân Khả Thiên và Phù Đồ, Tư Không Trích Tinh cùng Miwa Nozaki thì cũng chỉ lo lắng nhìn anh.
Thấy những ánh mắt quan tâm kia, Lục Hi cảm thấy ấm áp trong lòng, cũng thoải mái hơn nhiều, sau đó nói: “Được rồi, nhân lúc mọi người ở đây thì tôi có chuyện cần nói”.
Lục Hi gọi mấy người vào phòng mình, sau đó đi bộ mấy vòng rồi nói: “Hôm trước tôi đã gặp bố mình”.
“Thật sao?”
“Chúc mừng, chúc mừng anh Lục!”
“Chúc mừng cậu Lục!”
Mấy người lần lượt chúc phúc.