Trần Binh vừa mới xuất hiện thì có người nghe tiếng liền tới, xem ra đối phương đã đặt tai mắt ở chỗ mẹ Trần Binh để chuyên đối phó với “Hộ không chịu di dời này”.
Lúc này, Lý Tú Quyên nhìn thấy liền vội vàng nói: “Thưa anh, nơi này là phòng ăn, anh hù dọa khách rồi”.
“Cút sang một bên”.
Vương Trung Quân đẩy Lý Tú Quyên ngã xuống đất.
Lý Tú Quyên nhìn thấy là tên lưu manh nổi tiếng Vương Trung Quân, cô ấy biết hắn gây phiền toái cho Trần Binh nên muốn kéo dài thời gian, để xem có thể tìm cơ hội cho Trần Binh chạy thoát hay không.
Đáng tiếc, phận con gái như cô ấy lại chỉ là một người phục vụ, Vương Trung Quân căn bản không để trong mắt.
Lúc này, Lục Hi từ từ đứng dậy đỡ Lý Tú Quyên, bảo cô ấy ngồi xuống vị trí bên cạnh mình rồi nói: “Đừng sợ, không sao đâu”.
Lý Tú Quyên rưng rưng nước mắt nói với Lục Hi: “Bọn họ đông người, anh đừng kích động”.
Lục Hi cười một tiếng nói: “Tin tôi đi, không sao đâu”.
Sau đó anh chậm rãi đi đến trước mặt Vương Trung Quân.
“Ra tay với phụ nữ, có chút bản lĩnh đấy”, Lục Hi bình tĩnh nói.
Vương Trung Quân hừ lạnh một tiếng đáp.
“Con mẹ nó đừng giả bộ làm giang hồ với ông đây, tao khuyên mày đừng xen vào việc của người khác, nếu không thì đến mày cũng bị đánh”.Vương Trung Quân vừa dứt lời, Lục Hi chìa tay tát hai cái.
“Bốp bốp”.
Tiếng bạt tai giòn giã vang vọng khắp đại sảnh.
Vương Trung Quân bị đánh đến mức có chút ngơ ngác, hắn lắc lắc đầu, lúc này mới phản ứng được.
“Con mẹ nó mày dám đánh tao à?”
“Sao vậy, đánh mày còn phải xem giờ à?”, Lục Hi lạnh mặt nói.
“Các anh em, đánh chết nó cho tao”.
Vương Trung Quân cực kỳ tức giận quát to một tiếng, bảy tám tên côn đồ phía sau hắn tay cầm gậy gộc vung mạnh về phía Lục Hi.
Lúc này, Lý Tú Quyên mặt đầy gấp gáp, trái tim dâng tới cổ họng. Cô ấy biết đám người này là đầu sỏ ở huyện lỵ, không ai dám chọc đến, đánh nhau gây chuyện là chuyện thường ngày.
Bạn của Trần Binh không biết nặng nhẹ lại dám tát Vương Trung Quân, sao hắn có thể bỏ qua cho anh được.
Nhưng Vân Khả Thiên và Trần Binh sắc mặt vẫn bình thường, thậm chí trên mặt Vân Khả Thiên xuất hiện nụ cười.
Mặc dù anh ta không biết Lục Hi có võ thuật như nào, nhưng có thể nói anh ta đã mù quáng sùng bái Lục Hi, coi anh là thần để xem mấy tên côn đồ có thể khiến anh Lục như thế nào.
Mà Trần Binh càng biết rõ lợi hại của lão đại nhà mình, khi còn làm lính đánh thuê, anh đi lại tự nhiên trong mưa bom bão đạn, bản lĩnh sâu không lường được, mấy tên côn đồ này không đủ cho lão đại nhét kẽ răng.
Quả nhiên, trong nháy mắt cây gậy rơi xuống.
Lục Hi giống như đi bộ trên sân vắng, khi cây gậy rơi xuống nhanh như con thoi suýt gây nên tai nạn, anh cũng bay lên đá mấy phát, bọn chúng liền bay ra.
Toàn thân Vương Trung Quân ngẩn ra, không thể tin được nhìn thuộc hạ của mình đang nằm dưới đất.
“Mày, mày…”
Hắn còn chưa nói xong, Lục Hi tiến một bước dài liền đến trước mặt hắn, một tay anh túm lấy cánh tay hắn bẻ gãy.