“Tôi nhắc lại một lần nữa, ở đây không chấp nhận bất kỳ hành động không được hẹn trước nào. Ai dám xông vào sẽ phải tự gánh lấy hậu quả”.
Nói xong, người đứng đầu này cũng không muốn dài dòng với nhóm Lục Hi nữa mà phất tay, hai con ca nô phi nhanh về lại đảo.
Lúc này, Leyman bất đắc dĩ lắc đầu với Lục Hi.
Lục Hi lạnh nhạt nói: “Không sợ, chúng ta ở đây chờ”.
Nếu không thể vào đảo thì cứ chậm rãi chờ vậy. Lục Hi không thể sử dụng vũ lực cưỡng chế vào đảo được, như vậy sẽ gây ra tranh cãi không đáng có, rất phiền.
Có đôi khi hết cách thì chờ đợi cũng là một biện pháp.
Vì thế mà Lục Hi dứt khoát lấy cần câu ra, móc mồi vào rồi câu cá.
Đám Leyman thì cũng chỉ đành ngồi trên boong kiên nhẫn chờ.
Mà lúc này, trên đảo.
Có một người trung niên bụng phệ đi tới một nơi nào đó của đảo nhỏ dưới sự bao bọc của một đoàn người.
Ở đây có một khối đá lớn bằng phẳng, trên đó có một người đàn ông khoảng hơn ba mươi, vẻ mặt cương nghị.
Người này mặc thường phục màu trắng, mặt đối diện với biển, nhắm mắt dưỡng thần.
Mà phía sau hắn ta là một cây thương dài khoảng năm mét cắm thẳng trên tảng đá. Trên mặt thương còn có một lá cờ trắng in hình một ngọn thánh diễm đang thiêu đốt.
Người đàn ông trung niên tới thì nói với người đang ngồi rằng: “Anh Fred đáng kính, khi nãy có người nói một trong số các thành viên của Hoàng tộc chúng tôi đang gặp nguy hiểm. Không biết ý kiến của anh thế nào?”
Người được gọi là Fred này chậm rãi mở mắt ra, đứng dậy.
“Thưa ông Vittorio III tôn kính, Vương thất được giáo hội Light bảo vệ, ông không cần lo lắng gì cả, chỉ cần chờ Thời đại Phép Màu xuất hiện thôi. Khi ấy, ông sẽ trở thành người phát ngôn cho thần Ánh Sáng tại thế giới con người. Và tín đồ của chúng ta sẽ trải rộng khắp thế giới, ông cũng sẽ trở thành sứ giả của thần. Giáo hoàng đã nhìn thấu mọi thứ, chẳng có gì đáng lo ở đây cả”.
Vittorio cười lớn, đáp lại: “Tôi cũng chỉ tới hỏi mà thôi, tôi rất tin tưởng giáo hoàng”.
Fred nở nụ cười đáp lại.
Vittorio nói tiếp: “Vậy tôi không làm phiền anh thanh tu nữa”.
Nói xong, ông ta dẫn người rời đi.
Mà bên cạnh ông ta là một cô gái xinh đẹp khoảng chừng 17-18 tuổi, đầu đội một vòng hoa tươi, cô bé nói với Vittorio.
“Cha ơi, cha thật sự tin rằng Thời đại Phép Màu sẽ xuất hiện sao?”
Vittorio nhẹ nhàng sờ đầu cô bé, cười: “Lena thân yêu, con gái của cha, bất kể Thời đại Phép Màu có tới hay không thì con sẽ luôn là lễ vật quý giá nhất mà trời cao ban cho cha. Cha sẽ luôn ở bên cạnh con”.
Nhưng Lena trầm mặt nói: “Nhưng có người nói con chỉ sống được đến 18 tuổi thôi”.
Vittorio lập tức trầm giọng đáp: “Con đừng tin những lời ma quỷ ấy, con sẽ sống rất tốt”.
“Con biết rồi ạ, thưa cha”, Lena ngoan ngoãn gật đầu.
“Qua đêm nay là con sẽ tròn 18, những lời đồn kia cũng sẽ bị phá tan. Con yên tâm, cha đã chuẩn bị cho con một yến hội long trọng rồi. Chúng ta quay về và bắt đầu buổi tiệc thôi”, Vittorio nói.
…
Lục Hi lúc này đang nhàn nhã câu cá ngoài đảo, đồng thời thưởng thức cảnh đẹp mỹ lệ.