Nửa tiếng sau, Lục Hi vội vàng chạy tới.
“Người anh em, nhớ muốn chết”.
Lục Hi vừa thấy hai người ở đại sảnh, anh sải bước về phía họ.
“Ha ha, mau ngồi đi, hôm nay chúng ta phải say sưa mới được”, Trình Học Phong cười lớn đáp.
“Không thành vấn đề, ba người chúng ta lâu rồi không uống với nhau”, Lục Hi mặt tươi cười nói.
Lúc này, Mục Trung Hoa mặt đầy đắc ý đáp: “Nào nào nào, giới thiệu với cậu đây là chị dâu tương lai của cậu đó, cô ấy tên Trương Nguyệt Nguyệt, làm quen chút đi”.
Trương Nguyệt Nguyệt nghe xong vừa bực vừa buồn cười, cô trợn mắt nhìn Mục Trung Hoa.
Còn Lục Hi nghe vậy liền vui vẻ nói: “Hóa ra là chị dâu à, chẳng trách đẹp như vậy, tên nhãi Mục Trung Hoa này sao có phúc thế”.
Trương Nguyệt Nguyệt cười nói: “Chào anh, tôi thường xuyên nghe Trung Hoa nhắc đến anh, đại danh của anh như sấm đánh bên tai vậy, nhưng không ngờ miệng anh có thể nói như thế đấy”.
Lục Hi cười ha ha một tiếng đáp: “Lời tôi nói đều là thật mà”.
Trong ba người thì Mục Trung Hoa tuổi tác lớn nhất, Lục Hi thứ hai, Trình Học Phong thứ ba. Nhưng ba người đều cùng năm, chỉ là lớn hơn về tháng thôi.
Dù nói thế nào Mục Trung Hoa cũng là đại ca của bọn họ, đại ca mình có bạn gái, đương nhiên là vô cùng vui vẻ.
Lúc này, Lục Hi nhìn tình hình xung quanh rồi nói: “Tôi bảo này, cậu dẫn chị dâu tới, làm sao chúng ta có thể ăn cơm ở đây được, ra ngoài tìm chỗ khác đi, hôm nay tôi mời, mọi người tùy ý ăn”.
Mục Trung Hoa nghe xong liền trợn mắt nhìn anh rồi nói: “Ăn một bữa ở đây cũng phải mấy trăm tệ, cậu còn muốn đi đâu, cậu mở tiệm tạp hóa kiếm được rất nhiều tiền sao?”
Lục Hi cười một tiếng đáp: “Cũng kiếm được mấy đồng, ăn cơm tuyệt đối không thành vấn đề. Có muốn đổi nơi khác không? Tùy các cậu chọn khách sạn ở Tây Kinh”.
“Ui da, nhìn đúng là có tiền đó”, Mục Trung Hoa cười nói.
Lúc này, Trình Học Phong nói: “Được rồi, dù có nhiều tiền cũng không thể phung phí, tích vốn lấy vợ đi, cậu không biết bây giờ lấy giờ lấy một cô vợ phải tốn bao nhiêu tiền không, tôi thấy nơi này cũng tốt mà”.
Lục Hi chuyển hướng sang nhìn Trương Nguyệt Nguyệt, anh cười hỏi: “Chị dâu, ăn cơm ở đây cô không có ý kiến chứ?”
“Tôi không có ý kiến, ở đây cũng tốt, chỉ cần mọi người vui vẻ là được, ăn gì cũng không quan trọng”, Trương Nguyệt Nguyệt cười nói.
Lục Hi gật đầu đáp: “Cô quả là chị dâu tốt, phục vụ, gọi món”.
Ấn tượng đầu tiên của Lục Hi về Trương Nguyệt Nguyệt vô cùng tốt.
Nhân viên phục vụ cầm thực đơn tới, Lục Hi cũng không khách khí cầm thực đơn lên bắt đầu gọi món.
Anh biết nếu để hai người này gọi món chắc chắn sẽ tiết kiệm cho mình, không chịu gọi đồ đắt tiền đâu.
Anh lần đầu gặp chị dâu Trương Nguyệt Nguyệt cũng không thể để anh em mình mất mặt được, bây giờ anh không thiếu tiền ăn, vì vậy cái gì đắt trong thực đơn anh cũng gọi.
Sau khi gọi món ăn, anh giao thực đơn cho phục vụ, còn tỏ ý bảo anh ta mang đồ lên nhanh chút, ba người liền bắt đầu nói chuyện hàn huyên.