Vốn dĩ loại phát lực này dùng để thi triển pháp thuật Long Ngữ, Lục Hi dựa vào thể chất mạnh mẽ, cố gắng chuyển hóa pháp lực thành sức mạnh.
Hành động chuyển đổi pháp lực thành sức mạnh không dùng vào thực tế được, trong quá trình chuyển đổi đã tổn hao hơn phân nửa.
Nhưng Lục Hi đã ở thế thượng phong tuyệt đối, anh làm như vậy cũng chỉ để đánh bại hoàn toàn Dương Quân về mặt sức mạnh.
Không phải Dương Quân tự xưng vô địch về mặt sức mạnh sao? Vậy thì Lục Hi phải hoàn toàn đè ép hắn ta ở mặt này, như vậy mới khiến hắn ta hoàn toàn tâm phục khẩu phục.
Mà vốn dĩ Dương Quân đã ở thế hạ phong, nhìn thấy sức mạnh của Lục Hi lại tăng lên, trên mặt hắn ta lộ vẻ kinh hãi.
Còn một đám lính đặc chủng Viêm Long đã hoàn toàn sững sờ, sức mạnh của Lục Hi đã có thể dùng từ xé trời để hình dung.
Ở trước mặt bọn họ, tiểu bá vương Dương Quân vô địch lại bị đè ép gay gắt, điều này khiến cho bọn họ gần như không có cách nào chấp nhận.
Nhưng sự thật tàn khốc đã bày ở trước mắt.
Chỉ thấy Lục Hi tăng vọt sức mạnh, cười ác độc nhìn về phía Dương Quân đang kinh hãi, một quyền đánh tới, quyền này giống như sao băng ngoài bầu trời mang theo sức mạnh vô cùng lớn, trong nháy mắt đã đến trước mặt Dương Quân.
Lúc này hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng Dương Quân đã chảy máu, mắt thấy một quyền của Lục Hi đủ để nổ đỉnh núi, hắn ta cắn răng quát lên, nghênh đón không hề né tránh.
“Ầm!”
Một tiếng vang thật lớn, bộc phát tất cả sức mạnh dự trữ trong nội đan, Dương Quân vẫn không có cách nào ngăn cản được một quyền kinh thiên động địa này của Lục Hi.
Chỉ thấy cơ thể cao lớn của hắn ta bị ném bay ra xa.
Nhưng Lục Hi vẫn không dừng tay, anh nhảy lên cao, lại một quyền đánh vào bụng Dương Quân.
Một tiếng “ầm” vang lên, Dương Quân đã không còn sức đánh trả đã bị một quyền của Lục Hi đập tan tành trên mặt đất, khiến cho mặt bê tông cứng rắn lõm thành hố lớn hình người.
Đám lính đặc chủng đều phát ra tiếng kinh hãi, Tôn Chính Đức càng bị dọa sợ mặt cắt không còn một giọt máu.
Mắt thấy Dương Quân không biết sống chết, nằm ở trong hố to không nhúc nhích, Lục Hi vẫn chưa dừng tay, vừa hạ xuống đất anh đã hung hăng giẫm lên bụng Dương Quân, còn tàn nhẫn xoay một vòng.
Lúc này, Lục Hi mới chậm rãi nói: “Anh có phục không?”
Lúc này không nói đến hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng của Dương Quân chảy máu, ngay cả ánh mắt cũng có chút rã rời, hắn ta nhìn chằm chằm Lục Hi, không nói một lời.
Một đám lính đặc chủng nhìn thấy cảnh này, trong lòng đều xoắn xuýt.
Bọn họ vô cùng hiểu tính cách của Dương Quân, cũng chưa từng thấy hắn ta nhận thua bao giờ.
Nhưng nếu Dương Quân không nhận thua, với sự tàn nhẫn Lục Hi hiện ra từ nãy, e rằng Dương Quân không chết cũng phải lột da.
Bọn họ cũng đã nhìn ra, Lục Hi này hoàn toàn không để ý tới thân phận của Dương Quân, mà ra tay một cách tàn nhẫn, chiếm được ưu thế tuyệt đối rồi cũng không tha cho Dương Quân, phải đánh cho hắn ta gục hoàn toàn, nếu Dương Quân không nhận thua thì vẫn còn nếm mùi đau khổ.
Thấy Dương Quân nhìn chằm chằm mình không nói một lời, Lục Hi cười lạnh một tiếng, chân phải lại dùng lực.
Một luồng sức mạnh cực lớn từ bụng tràn vào cơ thể Dương Quân, tung hoành ngang dọc trong cơ thể hắn ta.
Ngay lập tức Dương Quân biểu cảm đầy đau khổ.
Nhưng Lục Hi hoàn toàn không có ý dừng tay, anh giẫm chân phải lên bụng của Dương Quân, không ngừng dùng hết sức mạnh hùng hậu này đến sức mạnh khác, tàn phá cơ thể và ý chí của Dương Quân từ bên trong.
“Ông đây hỏi anh một lần nữa, có phục không?”, Lục Hi mặt không cảm xúc nói.