Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Vị cay của Thiên Linh Cái bốc lên, xua đi cơn đói khiến anh thở dài đầy thoải mái.  

 

Cứ thế Lục Hi ăn hết bát này đến bát khác, A Đóa ở một bên nhìn mà không khỏi vỗ ngực, cô ấy chưa từng gặp người nào có sức ăn lớn như thế.  

 

Thế nhưng không lâu sau bên ngoài lại vang lên tiếng ồn ào, chỉ thấy đám người Vương Trạch Nham vội vàng chạy vào, trên người Triệu Binh toàn là máu.  

 

Triệu Binh bụm ngực, vẻ mặt đau đớn, hiển nhiên là bị thương nặng.  

 

Họ vừa bước vào đã vội nói với Lục Hi: “Đại sư, cứu bọn tôi với”.  

 

Lục Hi nhíu mày, Triệu Binh đã là cao thủ nội gia, sao có thể bị người khác tùy tiện đánh bị thương ở một thị trấn nhỏ thế chứ.  

 

Lục Hi vừa ăn vừa hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”  

 

Thật ra anh không muốn quan tâm đến chuyện này, Vương Trạch Nham và Lưu Thiếu Khôn cũng không phải người tốt lành gì, anh chỉ đang tò mò là ai mà có thể đánh Triệu Binh bị thương mà thôi.  

 

Lúc này Vương Trạch Nham lắp bắp nói.  

 

“Lúc nãy anh không cho chúng tôi đi theo, chúng tôi đành phải tự đi ăn cơm, ai ngờ một đám lưu manh đến giễu cợt trêu ngươi, thế nên tôi bèn bảo Triệu Binh dạy dỗ chúng, không ngờ đám người đó tìm được cao thủ đánh Triệu Binh bị thương, còn nói muốn chém chết bọn tôi nữa”.  

 

“Đệch, ai mà lợi hại thế”, Lục Hi vừa ăn vừa nói.  

 

Vương Trạch Nham nói tiếp: “Người kia rất lợi hại! Hình như nói cái gì mà đội viên dự bị của lính đặc chủng Viêm Long, sắp phải tập huấn đặc biệt gì đó, dù sao nghe cũng rất oai”.  

 

Vừa nghe nói thế Lục Hi sửng sốt.  

 

Người của Viêm Long thế mà còn đánh nhau với người khác tranh giành tình cảm á?  

 

Từng là giáo quan của Viêm Long, Lục Hi thấy hơi không vui khi nghe mấy lời này.  

 

Sao cái thứ rác rưởi thế lại có thể vào được Viêm Long, dù hắn ta có tố chất đến mấy nhưng đạo đức không ra gì thì cũng không được.  

 

Lục Hi vừa ăn vừa lạnh nhạt nói: “Đợi hắn đến đi”.  

 

Có câu này của Lục Hi, đám người Vương Trạch Nham cũng cảm thấy nhẹ nhõm, được đại sư bảo vệ, dù có ai đến, họ cũng không sợ.  

 

Còn Lục Hi chỉ đơn giản là muốn xem thành viên dự bị của Viêm Long này có phải là một tên cặn bã hay không, nếu phải thì thật xin lỗi, Viêm Long vô duyên với hắn rồi!  

 

Đúng lúc này, ngoài cửa lại vang lên tiếng ồn ào.  

 

“Là ở đây, chúng vừa mới chạy vào đây”.  

 

Nghe có người nói thế, ngay lập tức có mười mấy người xông vào quán ăn, trong đó có một tên dẫn đầu ăn mặc trang phục dân tộc, vóc dáng cường tráng, mặt đầy thịt.  

 

Chỉ thấy hắn ta vừa bước vào là quan sát những người trong quán ăn, sau đó nhìn thấy đám người Vương Trạch Nham thì bật cười: “Mẹ kiếp, ngay cả người của Xích Mẫu tôi mà cũng dám đụng, đúng là chán sống”.  



A Đóa vừa nhìn thấy người này lập tức biến sắc, lặng lẽ đi đến cạnh Lục Hi. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK