Mà số tiền lớn đến mức khiến người ta phải nghẹn họng.
Một mình Lâm Tiêu đã cược hai trăm triệu cho Lục Thiên Hành thắng rồi, hơn nữa, tính toàn bộ số đồng đạo Tây Bắc thì số tiền cược đã hơn năm trăm triệu, có thể nói là canh bạc khổng lồ nhất giới võ đạo.
Dưới sự khiếp sợ của số đông, đã có vài người suy tư rồi lén cược cho Lục Thiên Hành.
Nhưng số người xem trọng Ôn Nhất Hàng vẫn chiếm đa số. Bọn họ chỉ cho rằng nhóm Lâm Tiêu làm vậy là vì mặt mũi của giang hồ Tây Bắc. Thân là tông sư Tây Bắc mà cược cho Ôn Nhất Hàng thì cũng kỳ.
Thời gian cứ thế qua đi, chỉ còn một ngày là đến lúc hai người đối chiến.
Hôm ấy, khách sạn Châu Hàng đã chật ních người, mà Tây Hồ thì cũng đã bị nhà họ Ôn bao trọn, cấm du khách tới.
Lúc này, trong một nhà khách, Lâm Tiêu mặc bộ đồ truyền thống, nhìn mấy chục vị đồng đạo, trầm giọng nói.
“Mọi người cũng biết cậu Lục là người có ân với chúng ta, trong trận chiến ngày mai, nếu nhà họ Ôn nghiêm chỉnh thì chúng ta cũng sẽ yên lặng, nhưng nếu bọn họ dám gian lận hoặc là dùng thủ đoạn khác thì chúng ta thà chết cũng sẽ bảo vệ cho cậu Lục, khai chiến với họ”.
“Tất cả xin nghe theo sự phân phó của Lâm tông sư”.
Đồng đạo Tây Bắc nhất tề đáp lại.
Lâm Tiêu chậm rãi gật đầu.
Trong lòng ông ta đã sớm coi Lục Hi như sư phụ mà đối đãi, những thủ đoạn thần kỳ của Lục Hi khiến ông ta vô cùng khâm phục.
Thiên Nhân Cư thần kỳ, nhũ dịch Chung Linh thần kỳ, đây đều là thủ đoạn kinh thiên.
Mặc dù ông ta tin rằng cậu Lục sẽ không hề thua Ôn Nhất Hàng, nhưng đây là địa bàn của nhà họ Ôn, mà họ còn là gia tộc truyền thừa hàng trăm năm nữa, không dám đảm bảo họ sẽ không chơi xấu.
Hơn nữa, nhỡ đâu Ôn Nhất Hàng thua, nhà họ Ôn lại bất kể mặt mũi mà tấn công hội đồng thì sao? Thậm chí còn mặc kệ quy tắc giang hồ mà dùng đến vũ khí hiện đại cũng không chừng. Bọn họ cần phòng ngừa thì hơn, tránh cho sau này lại trở tay không kịp.
Mà Lục Hi thì đang sống cuộc sống tràn ngập ấm áp với bố mẹ, cảm nhận sự đầm ấm của gia đình mà hơn 20 năm qua chưa từng có, nên vô cùng thoải mái.
Trưa hôm ấy, ba người ngồi ăn cơm với nhau.
Ôn Uyển gắp đồ ăn cho Lục Hi, săn sóc nói: “Tối nay là ngày mà nhà họ Ôn đấu với Lục Thiên Hành kia, người nhà họ Ôn đều đi, con muốn đi không?”
Lục Hi cười đáp: “Đương nhiên là có chứ ạ, đây là cơ hội khó gặp mà”.
Lục Viễn Sơn nghe xong thì cười: “Vậy bố mẹ đưa con đi cùng, nhớ là chúng ta có nhiệm vụ của riêng mình đấy. Con cứ đứng ở xa quan sát thôi, đừng đứng quá gần vì đó là tông sư chiến nhau, nếu dính phải thì sẽ không tốt”.
“Con biết rồi, bố mẹ cứ làm việc của bố mẹ, con sẽ cẩn thận ạ”, Lục Hi cười nói.
“Vậy thì tốt”.
Ôn Uyển cùng Lục Viễn Sơn đều cười.
Ăn cơm xong, thu dọn bát đũa cũng đã hơn 2 giờ chiều. Đến 3 giờ, hai vợ chồng Ôn Uyển đưa Lục Hi ra ngoài, tới thẳng Tây Hồ.