Trương Khải vội vàng đến bên cạnh Lục Hi thăm hỏi: "Anh Lục, bí thư Vân có chuyện gấp muốn tìm anh, chúng ta hãy đặt việc ở đây sang một bên trước, anh có yêu cầu gì lát sau hãy nói, tôi nghĩ bí thư Vân nhất định sẽ đồng ý".
"Ha ha, ông đây sẽ không mơ mơ màng màng đi ra ngoài như vậy", dứt lời anh liền bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trương Khải thấy tình cảnh này thì trong lòng vô cùng sốt ruột, đầu rồng một lần nữa bị trộm mất, bí thư Vân còn đang gấp rút chờ tin tức, nhưng anh Lục bên này rõ ràng là đã tức giận không bằng lòng cứ như vậy rời đi.
Trương Khải lúc này đã thầm mắng chửi tên đầu heo Trương Thiệu Phong kia không dưới mười nghìn lần.
Nếu làm trì hoãn chuyện của bí thư Vân, đừng nói tới Trương Thiệu Phong mà ngay cả anh ta cũng sẽ không nhận được kết cục tốt đẹp.
Trương Khải cau mày, cấp tốc động não, một lúc sau mới nói: "Trương Thiệu Phong, còn không mau nhận lỗi với anh Lục".
Trương Thiệu Phong lại rơi vào bàng hoàng, ông ta thực sự không thể chấp nhận nổi yêu cầu xin lỗi Lục Hi này.
Nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Trương Khải, ông ta biết mình không thể không xin lỗi. Hơn nữa còn phải thận trọng xem xét lại quan hệ giữa bí thư Vân cùng Lục Hi.
Trương Thiệu Phong cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, nói với Lục Hi: "Cậu Lục, thực xin lỗi, tôi cũng là nóng lòng muốn phá án, xin cậu hãy thông cảm cho, tôi thực sự xin lỗi".
Tuy nhiên Lục Hi từ đầu tới cuối vẫn nhắm mắt, hoàn toàn phớt lờ ông ta.
Trương Thiệu Phong thấy vậy chỉ đành xấu hổ đứng đó.
Trương Khải ở một bên thấy dáng vẻ thờ ơ này của Lục Hi thì trong lòng vô cùng nôn nóng, xem ra anh Lục này còn đang cáu giận và không có ý định cứ như vậy bỏ qua cho Trương Thiệu Phong.
Nhưng hiện tại thực sự không phải lúc để truy cứu xử phạt Trương Thiệu Phong, bí thư Vân bên kia đã gấp như lửa đốt tới sau lưng.
Trương Khải chỉ lại mở lời: "Anh Lục, bí thư Vân thật sự đang rất vội. Có chuyện gì thì nói sau, có được không? Tôi có thể cam đoan ông ấy sẽ làm thoả mãn mọi yêu cầu của anh".
Trương Khải vừa nói vừa đánh giá sắc mặt của Lục Hi.
Còn Trương Thiệu Phong nghe được điều này, trong lòng đã có một linh cảm cực kỳ xấu.
Trương Khải cư xử mềm mỏng như vậy rõ ràng là có chuyện cần Lục Hi giúp đỡ, hơn nữa còn là chuyện của bí thư Vân nhưng bản thân lại giam giữ cậu ta, liên kết hai việc này lại khiến Trương Thiệu Phong đột nhiên toát một thân mồ hôi lạnh.
Lúc này ông ta mới nhận ra mình thực sự đã phạm sai lầm, người thanh niên này căn bản không phải là sự tồn tại mà ông ta có thể chọc tới được, bản thân đã mắc một sai phạm lớn.
Còn Lộ Kỳ, người đang đứng trong một góc, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc.
Thân phận của Trương Khải tuyệt đối không tầm thường, đừng thấy cấp bậc của anh ta không cao nhưng những nhân vật có cấp bậc cao hơn khi gặp anh ta cũng phải tỏ ra khách sáo lễ độ, không dám có chút sơ suất.
Hiện tại anh ta lại dè dặt tiếp cận khổ sở van xin nhưng Lục Hi này vẫn là một vẻ bàng quan thực sự khiến cô ta có chút đoán không nổi.
Lúc này Lục Hi mới chậm rãi mở mắt và nói một câu khiến mọi người như nổ tung.
"Kêu Vân Thắng Quốc đích thân tới gặp tôi".