Thời gian vào 8h tối ngày kia tại khách sạn Tây Kinh, được chính quyền cung cấp, tiết kiệm một số chi phí.
Khách sạn Tây Kinh do chính phủ bỏ tiền xây dựng, xem ra Hoắc Tư Duệ cũng có quen biết với bên trên.
Dù sao đây cũng là chuyện tốt, chính phủ không có lí do từ chối.
Lục Hi cúp máy, sau đó lướt vòng bạn vè, soạn tin rồi đăng lên.
Nội dung tin:
“Hay tin Tây Bắc Cát Phong gặp thiên tai, tại khách sạn Tây Kinh 8h tối ngày kia, tôi sẽ tham dự buổi từ thiện do tập đoàn Giai Mĩ tổ chức, nhân dịp này, hi vọng mọi người cùng đến tham gia, chung tay góp sức giúp đỡ những người dân gặp nạn!”
Đăng bài xong, anh tiếp tục ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
Thời gian vừa qua anh quen biết không ít người có tiền, để xem họ có nể mặt anh không.
Vài tiếng sau, máy bay hạ cánh, Lục Hi và Oona chào nhau, mỗi người đi một hướng.
Bên ngoài sân bay, Phù Đồ, Lâm Tiêu và một đám võ giả đã đợi sẵn, Lục Hi nhìn bọn họ, lắc đầu rồi bước lên xe, tất cả cùng quay về Tây Kinh.
Lục Hi vốn định về thẳng Thiên Nhân Cư, nhưng không cưỡng lại nổi sự nhiệt tình của Lâm Tiêu, thế là đành cùng nhau đi ăn một bữa.
Trong bữa ăn, mọi người liên tục ca ngợi công lao của Lục Hi tại Xiêm, nào là thể hiện quyền uy đất nước, vang danh Hoa Hạ, người Thái sau này không dám đến Hoa Hạ diễu võ giương oai...
Lục Hi dở khóc dở cười, ăn cho qua bữa, không uống chén nào liền tạm biệt.
Anh quay về Thiên Nhân Cư, đợi một mạch đến 10h tối Hoắc tư Duệ mới về, hai người bàn bạc một hồi rồi đi ngủ.
Hoắc Tư Duệ có vẻ rất bận rộn, Lục Hi cũng không nhiều lời.
Chớp mắt qua hai ngày.
Tối nay, Lục Hi lái chiếc xe quèn của mình đi tới khách sạn Tây Kinh.
Thiên Nhân Cư vẫn có người khác, nhưng anh không gọi, từ thiện thì nên tự nguyện, anh không muốn cưỡng cầu ai, vậy là một mình xuất phát.
Vừa ra đến cổng trời liền đổ mưa, Lục Hi lẩm bẩm vài câu, tiếp tục di chuyển, khi sắp đến nơi, anh đột nhiên thấy một bà lão trượt chân ngã sõng soài trên đường.
Bà lão khoảng hơn 70 tuổi, Lục Hi hoảng hốt, tuổi này mà ngã thì không ổn chút nào.
Anh vội dừng xe, đi về phía bà lão.