Tuy nhiên, lúc này Lục Hi vẫn đứng đó chắp tay sau lưng, dửng dưng nhìn Somchai đang lao về phía mình, không hề có chút động tĩnh nào, Phù Đồ đứng sang một bên, mặt không chút biểu cảm.
Chu Nhã vô cùng lo lắng, tim như muốn nhảy ra ngoài, còn Ngô Đạt lại hung ác mắng một câu đồ ngu.
Khoảnh khắc này, Somchai đã đến gần Lục Hi, phạm vi Trọng Lực đã bao trùm toàn thân, trái tim của mọi người đều đang bay lơ lửng trên cao, như thể bọn họ đang bị treo trên một vách núi cao vạn trượng.
Có điều, lúc này Lục Hi vẫn không hề có động tĩnh gì, Somchai đã đến trước mặt anh, thấy Lục Hi kiêu ngạo như vậy, trong lòng Somchai không khỏi tức giận, trong phạm vi của hắn, bị hắn tiếp cận còn không có chút phòng bị nào, đúng là tự tìm đường chết.
"Chịu chết đi”.
Somchai hét lên, một vầng sáng màu vàng chói lọi từ trong cơ thể hắn phun ra, vừa vặn đâm sầm vào người Lục Hi, với hình thái hiện tại, thân thể của Lục Hi e là sẽ lập tức bị nổ tan tành, không ít người đã đã thốt lên thành tiếng.
Đúng lúc này, một ngọn lửa vàng sẫm cao ba mét đột nhiên từ trong cơ thể Lục Hi bốc lên, một nắm đấm đã hoàn toàn hóa thành màu vàng sẫm lao thẳng về phía Somchai.
"Bùm!"
Tiếng nổ lớn vang lên, Lục Hi không hề di chuyển, anh vẫn đứng yên tại chỗ, còn Somchai lại giống như một con tôm khô, khom người không ngừng bay về phía sau, hai chân cày thành một đường rãnh sâu trong lòng đất.
Somchai bị đánh lui hơn mười mét mới có thể dừng lại, ngây người đứng im tại chỗ. Còn Lục Hi chỉ nhẹ nhàng thu lại nắm đấm, lắc đầu, chắp tay sau lưng.
Lúc này, bầu không khí vô cùng im lặng.
Một lúc lâu sau, mọi người mới xôn xao cả lên.
Người này đúng là quá mức lợi hại, vậy mà lại có thể một đấm đánh bay, chuyện này thực sự là không thể tưởng tượng nổi.
Những ông trùm kia vô cùng vui mừng, người này có uy thế như vậy, chắc chắn là đối thủ của Somchai, có thể nói là bọn họ được cứu rồi.
Ngô Đạt và những người khác đều há hốc mồm miệng, hoàn toàn không dám tin kết quả này, bọn họ không ngờ tên Lục Hi trông rất bình thường kia lại có thể sánh ngang với Somchai. Chuyện này thực sự không thể tin nổi.
Nhưng chỉ có Phù Đồ là vẫn vô cảm, như thể đó là chuyện đương nhiên.
Lúc này, Lục Hi chợt nói với Phù Đồ: "Somchai đã chết. Xem ra trận đấu quyền anh này cũng sắp kết thúc rồi, chúng ta đi thôi”.
"Vâng, anh Lục”.
Phù Đồ đáp lại một tiếng, cùng Lục Hi bước ra ngoài.
Lúc này, tất cả mọi người đều sững sờ, không phải Somchai vẫn đứng sờ sờ ở đó sao, sao lại nói hắn đã chết?
Song đúng lúc này, một dòng máu lớn chậm rãi chảy ra từ khóe miệng Somchai, thân hình hắn lắc lư hai cái, sau đó quỳ cái “phịch” trên mặt đất, đầu cúi xuống.
"Cái gì?"
"Somchai cứ như vậy mà chết rồi?"
"Không thể nào!"
Nhìn thấy Somchai quỳ trên mặt đất, không hề phát ra tiếng động nào, vẻ mặt ai nấy cũng viết rõ mấy chữ không thể tin được.
"Phù Đồ, đi thong thả nhé”.