Lúc này, nhóm Tề Tuyết Phong đã bắt đầu lấy dụng cụ nấu ăn ra chuẩn bị nấu nướng.
Thấy Lục Hi đến, Tề Tuyết Phong nói: “Vừa kịp lúc, chuẩn bị ăn cơm nào”.
Lục Hi cười, mọi người cơm nước xong thì bắt đầu dựng trại.
Lúc này, Lục Hi hơi lúng túng.
Vốn dĩ bọn họ chỉ mang theo sáu cái lều, mỗi người một cái, Lục Hi không có chỗ ngủ.
Tề Tuyết Phong nhìn thấy thế, chau mày nói: “Không đủ lều rồi, làm sao bây giờ”.
Lục Hi cười nói: “Không sao, tôi ở ngoài nằm trông hành lí cho mọi người cũng được”.
“Chênh lệch nhiệt độ ngày đêm ở đây lớn lắm, ngủ ở ngoài sẽ bị cảm đấy, hay cậu vào đây nằm với tôi”, Tề Tuyết Phong nói.
Lục Hi nhìn lều rồi nói: “Tôi khỏe lắm, không sao đâu, đây toàn là lều đơn, hai người nằm sẽ chật, hơn nữa mai mọi người còn phải làm việc, cần nghỉ ngơi cho khoẻ”.
Nghe vậy, Tề Tuyết Phong hơi do dự.
Lều đơn này mà ngủ hai thì đúng là hơi chật, bọn họ cũng đã mệt cả ngày, muốn được nghỉ ngơi thoải mái.
Nhưng Lục Hi đã giúp bọn họ chuyển đồ này kia, bảo người ta ngủ bên ngoài thì không hợp lí lắm, làm Tề Tuyết Phong khó xử.
Lúc này, Tưởng Lợi Dân lên tiếng: “Thầy ơi, anh ta đã muốn thế thì cứ kệ anh ta đi, dù gì thiết bị vẫn đang ở ngoài kia, cần một người trông coi”.
Tề Tuyết Phong đang định đồng ý thì Tiêu Tương bỗng nhiên nói: “Vậy sao được, nhiệt độ ngày đêm ở đây chênh lệch quá lớn, ngủ bên ngoài lỡ bị cảm thì sao?”
Tưởng Lợi Dân thấy Tiêu Tương nói đỡ cho Lục Hi, sắc mặt xanh mét.
Tiêu Tương nói tiếp: “Anh Lục, anh ngủ ở lều của em đi, em ngủ với Giai Giai, bọn em gầy nên sẽ không chật lắm đâu”.
Nói xong, Tiêu Tương kéo tay Lưu Giai Giai đi đến lều của cô ấy.
Chỉ nghe Tưởng Lợi Dân lớn tiếng nói: “Tiêu Tương, em có ý gì hả? Anh đang muốn tốt cho mọi người mà. Nhỡ thiết bị bị trộm thì lần thực tập này của chúng ta chẳng phải sẽ đổ xuống sông hay sao?”
“Vậy anh tự đi mà trông, sao anh lại bắt người ta ngủ ở bên ngoài chứ? Đừng tưởng rằng nhà anh lắm tiền thì khinh thường người ta”, Tiêu Tương tức giận đáp.
Cô ấy và Tưởng Lợi Dân học cùng trường bốn năm, yêu nhau hai năm, Tưởng Lợi Dân nhà giàu, tính cách tốt, chẳng qua có cái tật xấu khiến Tiêu Tương rất khó chịu, đó là khinh thường người khác, lòng dạ hẹp hòi.
Nhưng Tưởng Lợi Dân vẫn luôn đối xử tốt với Tiêu Tương nên cô ấy cũng nhịn, chỉ thỉnh thoảng nói cậu ta nên kiềm chế một chút.
Nhưng lần này Tưởng Lợi Dân tự nhiên lại khó chịu với Lục Hi khiến Tiêu Tương cũng tức giận theo.
Người ta chỉ mới giúp đỡ mình dọn chút hành lý mà Tưởng Lợi Dân đã bắt người ta ngủ bên ngoài trông đồ rồi, quá là vô lý.
Thấy hai người đột nhiên cãi nhau vì mình, Lục Hi cảm thấy rất ngại.
Nhưng Tề Tuyết Phong cũng lên tiếng: “Thôi, không cãi nhau, cứ làm vậy đi, mai ta còn phải dậy sớm nữa, mọi người nghỉ sớm đi”.