Bộ xương này có vóc dáng thấp bé, giống như khung xương của một đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi, xương sườn đã bị cắt xén không còn vẹn toàn, cứ như vậy nhìn Lục Hi với đôi mắt trống rỗng.
Lục Hi nhìn một hồi không kiềm được há miệng chửi lớn: “Đây là thứ quái quỷ gì?”
Bộ xương này trông mong manh yếu ớt, dù một tu giả ngoại gia cũng có thể một cước đá bay thành nhiều mảnh, đây cũng được tính là trợ thủ chiến đấu sao?
Trong lòng anh ngập tràn thất vọng.
Sau khi cẩn thận quan sát hồi lâu, anh cuối cùng cũng chấp nhận hiện thực đây chỉ là một bộ xương vô cùng bình thường không có siêu năng lực gì khác vì vậy chỉ không cam tâm mà lắc đầu.
Tuy nhiên nói thế nào đây cũng là thú cưng đầu tiên của anh, có còn hơn không.
Lục Hi nhìn bộ xương trầm mặc một hồi, sau đó nói: “Nếu mày đã là thú cưng của tao, vậy để tao đặt cho mày một cái tên, sau này gọi mày là ‘Thương’ đi”.
Nói xong anh cũng tiễn Thương trở về.
Lục Hi lắc đầu ngán ngẩm ngã xuống sofa ngủ thiếp đi, thú cưng này thực sự khiến người ta quá thất vọng rồi.
Dị thế giới.
Bầu trời nơi đây vĩnh viễn bao trùm một màu xám xịt, mãi mãi không nhìn thấy tia sáng, mặt đất trải dài vô tận cũng chưa từng có cây cỏ nào đâm chồi, thứ duy nhất chỉ có xác chết của nhiều loài động vật khác nhau.
Thương chậm rãi bước đi trên mảnh đất cằn cỗi này, nó không biết tại sao bản thận lại xuất hiện tại thế giới này, và tại sao lại bị triệu hồi tới, nó chỉ biết bản thân và người kia có sợi dây liên kết về linh hồn và tinh thần, khi anh ta triệu hồi bản thân, nó nhất định phải xuất hiện, đây chính là một loại quy tắc bí ẩn và không thể giải thích được, tuy rằng nó không cam lòng nhưng lại không có năng lực phá vỡ.
Nhớ tới cái tên “Thương’ này của mình, nó liền cảm thấy ghê tởm, đây là cái tên rác rưởi gì, còn có, thân là một bộ xương, nó làm sao lại có cảm giác ghê tởm đây? Chính nó cũng mù mịt không hiểu
z……
Vào thời điểm này, ở ngoại ô thành phố Tây Kinh, công ty Xương Vũ
Lục Viễn Chí cuối cùng cũng đợi được gặp mặt chủ tịch.
Dưới sự dẫn đường của một nữ thư ký, Lục Viễn Chí và trợ lý đến được phòng làm việc của chủ tịch.
Lúc này Nozaki Aihara đang ngồi bên bàn làm việc xem báo cáo số liệu.