Những thứ này tuy rằng có tuổi thọ lâu đời nhưng đều chưa đạt tới tiêu chuẩn của vật tế, trong số đó có một món đồ Lục Hi không có ý định quyên góp.
Đó là một chiếc đỉnh nhỏ, lúc Lục Hi thu thập liền cảm nhận được trong nó chứa đựng một luồng sức mạnh cực lớn, là một vật tế chất lượng cao cấp, đợi có thời gian rảnh rỗi anh sẽ nghiên cứu kỹ lưỡng hơn.
Ngoài ra còn có một vài loại hoa cỏ, cũng là những thứ vô cùng quý giá, phải xử lý thế nào cũng cần được tìm tòi thêm.
Lúc này chỉ nghe thấy Hạ Nguyên Phi nói: “Cậu Lục, tình huống phía dưới rốt cuộc thế nào rồi, chúng tôi có thể đi xuống thăm dò được chưa?”
Nghe vậy, Lục Hi trầm tư một hồi rồi nói: "Là động phủ của Bão Phác Tử không sai, nhưng vì lý do đặc biệt động phủ này đã biến mất, vào thời khắc cuối cùng tôi tìm được những thứ này, mọi người có thể nhìn xuống dưới xem xem”.
Mọi người nghe xong lập tức tiến đến cửa hang, ló đầu nhìn xuống.
Chỉ thấy những tầng mây đã tiêu tan biệt tăm, vài trăm mét bên dưới đã trở thành một thung lũng gập ghềnh trống trơn.
Mọi người không khỏi rì rầm thổn thức một trận đáng tiếc.
Lục Hi lúc này lại trầm giọng nói: "Chuyện đã xảy ra tại đây còn mong mọi người hãy giữ kín trong lòng, đừng tiết lộ ra ngoài, tránh việc dẫn tới phiền phức không đáng có”.
Hiện tại lời nói của Lục Hi rất có trọng lượng, vài người nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Một ngày này đã xảy ra quá nhiều chuyện, cho dù nói ra sợ rằng cũng không có người tin tưởng, hơn nữa Lục Hi không cho bọn họ nói ra, bọn bọ tuyệt đối sẽ ngậm chặt miệng không đề cập tới, bởi sức mạnh của anh thực sự quá kinh người, đây chắc chắn cũng là bí mật của anh, nếu nó bị lan truyền ra ngoài dấy lên lửa giận của Lục Hi, e rằng ngay cả việc bản thân chết như thế nào họ cũng không biết.
Vả lại, họ cũng đã thu hoạch được không ít thứ tốt, bản thân cũng cảm thấy hài lòng, không còn chút hối tiếc nào nữa.
Lục Hi tiếp tục chậm rãi nói: “Được rồi, mọi người trở về đi, trong tay tôi cũng có những thứ giống như vậy, sau khi trở về sẽ tặng lại cho viện bảo tàng, đến lúc đó mọi người có thể nghiên cứu tùy thích”.
Thạch Kế Đông nghe vậy thì vui mừng khôn xiết.
Những thứ này đều là hiện vật văn hoá khảo cổ trân quý, nếu được trưng bày trong viện bảo tàng tỉnh thì địa vị của bảo tàng tỉnh Tây Kinh sẽ trực tiếp sánh ngang với viện bảo tàng quốc gia của Thượng Kinh, từ đó lai lịch càng thêm thâm hậu, một viện trưởng như ông ta cũng vẻ vang vô cùng.
Còn gương mặt Hạ Nguyên Phi thì xẹt qua một tia buồn bực.
Vốn dĩ nơi này là phát hiện của ông ta, những thứ này đều nên do ông ta xử lý, chắc chắn sẽ giao nộp lại cho viện bảo tàng quốc gia, đây thế nhưng là một phát hiện trọng đại, đủ giúp ông ta ghi danh sử sách.
Thế nhưng hiện tại lại bị Lục Hi cưỡng ép can thiệp, ông ta chỉ có thể phối hợp làm việc, không có quyền phát biểu nữa.
Không còn cách nào khác, Lục Hi đã cứu mạng mọi người, nếu không có anh cũng sẽ không tồn tại những sự việc phía sau, nghĩ tới đây trong lòng Hạ Nguyên Phi mới dễ chịu hơn một chút.