Vân Khả Thiên bị đá một cước, nhưng anh ta lại lớn tiếng phản bác lại: “Không bán đứng anh, em sẽ bị cực hình tra tấn, em có thể làm gì chứ, em cũng rất tuyệt vọng”.
“Đây chính là con mẹ nó lý do cậu bán đứng tôi sao?”, Lục Hi lớn tiếng nói.
Vân Khả Thiên hùng hồn đầy lý lẽ nói: “Bán đứng anh thì sao, anh xem hai người chúng ta, hiện tại chẳng phải không có việc gì sao, tốt biết bao”.
Hàn Kim Sinh nhìn thấy hai người lật mặt với nhau, liền không nhịn được cười lên, nếu không phải đại sư Zaka ở đây, Hàn Kim Sinh đã cười lớn thành tiếng rồi.
Mà Đường Yên lại lo lắng, sự việc vậy mà lại thành ra thế này, ngay cả đến phủ tổng thống cũng bị chiếm, hiện tại đã không thể chống lại được thế lực của Hàn Kim Sinh, cô ta vừa vui mừng vì sự nghiệp của mình đạt được triển vọng phát triển ổn định, bây giờ lại rơi vào rắc rối.
Hơn nữa, bây giờ đừng nói đến sự nghiệp, cô ta, Lục Hi và những người khác đều nằm trong tay Hàn Kim Sinh, xem ra chắc chắn không có kết cục tốt.
Vốn dĩ, cô ta vẫn có lòng tin vào sự đảm bảo của Lục Hi, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, chút lòng tin đó của cô ta lập tức biến mất, ngay cả phủ tổng thống cũng thất thủ, còn ai có thể cứu được bọn họ.
Mà lúc này, Lục Hi trừng mắt nhìn Vân Khả Thiên, nói: “Về sau tôi sẽ tính sổ cậu, Burns và những người khác không sao chứ?”
Lục Hi hỏi Vân Khả Thiên.
Vân Khả Thiên nói: “Bọn họ không sao cả, nhưng anh Lục, Niwan dẫn người đến đại sứ quán Viêm Hạ của chúng ta, nói là Congo ở đâu, bọn chúng sẽ đưa lực lượng vũ trang đến đó đòi người”.
“Cái gì?”
Lục Hi vừa nghe thấy điều này, lập tức giận tím mặt.
Lãnh sự quán Viêm Hạ, đó là lãnh thổ của Viêm Hạ, đại diện cho tôn nghiêm quốc gia của Viêm Hạ, lũ khốn kiếp này vậy mà lại dám ra tay đòi người, đây là sự khiêu khích trắng trợn đối với uy nghiêm quốc gia của Viêm Hạ, mà Lục Hi tuyệt đối không thể nhẫn nhục.
Lúc này, Lục Hi nghiêm mặt lạnh lùng nói với Hàn Kim Sinh: “Các người thật to gan, dám uy hiếp chính phủ Viêm Hạ”.
Hàn Kim Sinh nghe xong, ngạo mạn nói: “Vậy thì sao, chúng tao có sự ủng hộ của đại sư Zaka, ông ấy là lãnh tụ tinh thần của cả Châu Phi, được nhiều người ủng hộ, cho dù là chính phủ Viêm Hạ, thì có thể làm gì được chúng tao”.
Nghe đến cái tên Zaka, Lục Hi liền cảm thấy quen thuộc, suy nghĩ một lúc liền nhớ ra.
Zaka này chẳng phải là tên nhãi trong miệng Donbakara sao, theo những gì Donbakara nói, hồi đó chính nó đã truyền cho Zaka một chút bản lĩnh, bây giờ người này đã trở thành lãnh tụ tinh thần của Châu Phi rồi?
Lúc này, Lục Hi mới chuyển sự chú ý tới lão già vẫn luôn ngồi trên ghế tổng thống nhắm mắt dưỡng thần, nếu nói Zaka ở đây, đó hẳn là ông ta.
“Ông là Zaka?”
Lục Hi hỏi Zaka đang nhắm mắt dưỡng thần.
Zaka chậm rãi mở mắt ra, còn chưa lên tiếng, chỉ nghe thấy Hàn Kim Sinh vội vàng nói: “Mày thật to gan, tên của đại sư Zaka mà mày có thể gọi thẳng được sao”.
Nhìn thấy Hàn Kim Sinh nhảy dựng lên, trong lòng Lục Hi càng thêm mất kiên nhẫn, tát vào mặt ông ta một cái.
“Bốp” một tiếng, Hàn Kim Sinh liền bị một sức mạnh không sao nói rõ được đánh ông ta ngã trên đất, thảm thiết hét lên một tiếng, hai chiếc răng hàm bị rơi xuống.
Lúc này, Lục Hi không để ý tới ông ta, mà tiếp tục nhìn về phía Zaka.