Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


 

Vừa nói anh vừa búng ngón tay một cái "bốp".  

 

Lớp bọc tinh thần lực con cổ trùng anh lưu lại trong cơ thể Hoắc Tư Duệ lúc trước bỗng nhiên khóa chắt và bắt đầu co rút lại.  

 

Cổ trùng ngay cả tiếng kêu gào cũng không kịp phát ra đã bị vặn xoắn thành một vũng máu.  

 

Vào lúc này, sắc mặt của Ô Lạp cũng chớp mắt thay đổi, mãnh liệt phun ra một ngụm máu tươi.  

 

Cổ trùng được cổ sư nuôi dưỡng đều có mối liên hệ tinh thần với cổ sư, một khi cổ trùng bất ngờ chết đi, cổ sư cũng sẽ phải hứng chịu sự cắn trả nhất định, chỉ thoáng chốc Ô Lạp liền bị thương.  

 

Lúc này chỉ thấy ông ta đẩy ra hai người phụ nữ diêm dúa bên cạnh, hung hăng nhìn Lục Hi chòng chọc: “Nhóc con được lắm, vậy mà có thể phá vỡ được cổ thuật của tôi”.  

 

Từ Vĩnh Siêu đối diện đã có chút phát hoảng, suy cho cùng những gì ông ta làm cũng quá âm độc, bị người khác vạch trần liền thấp thỏm không yên.  

 

 

 

Cộng thêm khí thế hung mãnh của Lục Hi cùng một cái búng tay liền khiến đại sư Ô Lạp phải nôn ra máu kia trong lòng ông ta đột nhiên có chút dự cảm chẳng lành.  

 

“Đại sư, hắn ta biết được việc của chúng ta rồi, tuyệt đối không thể giữ lại”, Từ Vĩnh Siêu kinh hoảng gào lên.  

 

Mặc dù biểu hiện của Lục Hi vô cùng mạnh mẽ nhưng ông ta thực sự đã được chứng kiến thủ đoạn của Ô Lạp, tin tưởng ông ta hẳn là không gặp vấn đề gì khi thu dọn tên thanh niên này.  

 

Nếu đã ra tay vậy phải dứt khoát, đâm lao thì phải theo lao, đem người này giải quyết cùng để tránh hậu họa.  

 

Lúc này Ô Lạp mới chậm rãi đứng lên nói với Lục Hi: “Tôi vốn còn muốn giữ cho cậu một mạng, nhưng hiện tại xem ra chính cậu tự đâm đầu vào chỗ chết”.  

 

Dứt lời, Ô Lạp búng tay, một bóng đen nhỏ bé bay thẳng về phía Lục Hi, nhưng anh không hề để tâm mà một phát bắt lấy điểm đen đó.  

 

Ô Lạp thấy vậy khóe miệng liền giương lên nụ cười lạnh, đây là kiến cắn xương ông ta đã nuôi dưỡng trong nhiều năm bằng phương pháp đặc biệt từ loài kiến đầu sắt quý hiếm ở vùng núi sâu Miêu Cương mà thành, ăn sắt nuốt vàng, toàn thân cứng rắn vô cùng.  

 

Sau khi dưỡng thành công kiến cắn xương, ngay khi tiếp xúc với da thịt chúng sẽ ngay lập tức chui vào cơ thể người, gặm nhấm xương tủy của đối phương, khiến kẻ địch chết trong gào thét đau đớn.  

 

Mắt thấy tên thanh niên không biết trời cao đất dày này vậy mà dám dùng tay không vồ bắt lấy kiến cắn xương của mình, Ô Lạp đã tưởng tượng ra cảnh anh phải phủ phục gào khóc dưới chân ông ta.  

 

Tuy nhiên, Lục Hi một phát chộp lấy kiến cắn xương trong tay, sau đó hai tay khẽ xoa vào nhau, nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Còn có thủ đoạn gì thì lôi ra hết đi, đừng nói tôi không cho ông cơ hội”.  

 

Ô Lạp giật mình thảng thốt, gương mặt cũng lộ ra nét thận trọng.  

 

Một lúc sau chỉ nghe thấy ông ta nói: “Tôi là đệ tử thuộc môn phái Vu Cổ của Miêu Cương, xin hỏi cậu đây là đồ đệ của vị cao nhân nào?”  

 

“Hừ, chỉ dựa vào ông cũng xứng biết được tên họ của tôi?”, Lục Hi cười mỉa.  

 

Nghe ra sự khinh thường trong lời nói của anh, sắc mặt Ô Lạp lập tức thay đổi, dữ tợn đáp:  

 

“Được, tôi đã cho cậu cơ hội nhưng cậu lại không biết quý trọng, vậy không thể trách tôi, đừng tưởng rằng bản thân học được một hai chiêu thức liền có thể hoành hành ngang dọc, hôm nay tôi sẽ khiến cậu biết được thế nào gọi là cao nhân”.  



Nói đoạn Ô Lạp lấy từ thắt lưng ra một chiếc lọ sứ màu xám to bằng lòng bàn tay, Từ Vĩnh Siêu nhìn thấy ông ra rút ra chiếc lọ này liền gấp rút núp về phía sau với vẻ mặt kinh hãi. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK