“Mày là cái thằng nhãi nói từ nay Giai Mĩ không cần nộp tiền bảo kê hả?”
“Đúng vậy”.
“Giỏi lắm thằng nhãi, có khí chất”.
Lục Hi lạnh lẽo nhìn Triệu Hoàng, anh nói: “Tôi khuyên anh sau này đừng chú ý đến Giai Mĩ nữa, tránh cho bản thân tự diệt vong”.
“Ha ha ha ha”.
Triệu Hoàng cười như điên vang khắp cả phòng, trong tiếng cười mang theo một luồng kình khí khiến mọi người đinh tai nhức óc, đám người Tần Nguyên Cửu mặt mày đều kinh hãi.
Tiếng cười của Triệu Hoàng khiến bọn họ cảm thấy khí huyết trôi lơ lửng, tức ngực khó chịu, xem ra lời đồn không sai.
“Người đâu, cắt đứt chân hắn cho tao, đập bể cái mồm đầy răng của hắn, sau đó rút lưỡi, để xem hắn còn có thể phách lối như vậy hay không”.
Lời Triệu Hoàng vừa dứt, mọi người đều kinh hãi.
Nghe nói Triệu Hoàng vô cùng hung tàn, quả nhiên như vậy. Tàn bạo với người khác thế, chẳng trách ở Đô Thành không ai dám chọc đến.
Triệu Hoàng vừa dứt lời, ba người sau lưng hắn ta đi về phía Lục Hi.
Tần Nguyên Cửu thấy vậy liền vội vàng nói: “Lão Hoàng, chuyện này dễ thương lượng mà, đừng động tay chân”.
Lục Hi là khách quý của giám đốc Hoắc, nếu xảy ra chuyện ở địa bàn của mình, trách nhiệm này ông ta không thể đùn đẩy, về sau cái chức Tổng giám đốc của ông ta chắc cũng khỏi phải làm nữa.
Lúc này, Tần Nguyên Cửu cảm thấy mình thật sự không phải người nữa, ông ta vừa phải nghe theo sự sắp xếp của giám đốc Hoắc, còn phải bảo vệ an toàn của Lục Hi, ông ta cũng mang theo một bụng bực bội.
Triệu Hoàng nhìn Tần Nguyên Cửu rồi cười lạnh nói: “Đánh nó cho tao”.
Ở địa bàn của hắn ta lại có người dám khiêu khích uy quyền của mình, cho dù thế nào cũng phải nghiêm trị với người này.
Ba tên thuộc hạ không ngừng đi về phía Lục Hi, anh cũng không thèm để ý, vung một chưởng lên không trung.
Lập tức một luồng kình khí vô hình bổ về phía ba người.
Ba người đồng thời kinh hãi, lập tức muốn né tránh, nhưng một chưởng của Lục Hi nào có dễ tránh như vậy.
Kình khí này trong nháy mắt bổ vào một người dẫn đầu.
Chỉ thấy hắn ta giống như đụng phải một chiếc xe tải, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi rồi bay ngược ra đằng sau, đồng thời đánh bay hai người sau lưng.
Hai người kia bị hắn ta đụng vào, miệng cũng phun máu tươi, bay ra ngoài rồi ngã xuống đất.
Đám người của Giai Mĩ lập tức trợn tròn mắt.
Lúc này, đột nhiên Triệu Hoàng đứng lên, xoa xoa quả cầu thép trong tay với tốc độ nhanh, hắn ta nói: “Cao thủ nội gia, chẳng trách phách lối như vậy”.
Lục Hi cười một tiếng nói: “Nào dám”.
Đôi mắt Triệu Hoàng híp lại, hắn ta chậm rãi nói: “Quả thật là có bản lĩnh, nhưng chút thủ đoạn này của mày vẫn chưa đủ nhìn”.
Nói xong, hai quả cầu thép trong tay Triệu Hoàng nhanh như chớp bay về phía Lục Hi.
Hai quả này một trước một sau mang theo một tầng chân khí trắng xóa, nó phát ra tiếng rít bén nhọn, chạy thẳng tới mặt anh.
Bản thân Triệu Hoàng cũng đã là cảnh giới nội gia đỉnh phong, không phải một võ giả thông thường.