Thấy Lục Hi không nói lời nào, Hàn Kim Sinh lạnh lùng nói: “Mặc kệ sao mày biết, chuyện đã thành rồi, đi theo tao, đừng thử phản kháng, nếu không phải ông Niwan chỉ rõ là muốn gặp mày thì tao đã muốn đập chết mày ngay lập tức rồi, hiểu chưa?”
Lục Hi cười nhạt nói: “Biết, nhưng tôi cũng hy vọng ông có thể hiểu, người của tôi tốt nhất đừng có bị thương tổn gì, không thì các không sẽ chết rất thảm”.
Hàn Kim Sinh nghe xong liền cười lạnh: “Tao rất khâm phục mày, đến lúc này mày còn rảnh rỗi quan tâm đến thuộc hạ của mình, giữ được mạng của mình đi rồi hãy nói, cả cô nữa giám đốc Đường, xin mời”.
Lời Hàn Kim Sinh vừa dứt, thuộc hạ bước về phía trước hai bước, súng gần như chĩa thẳng vào lưng hai người.
Đường Yên sợ hãi hét lên, chân tay có chút luống cuống.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Hàn Kim Sinh chỉ cảm thấy vô cùng sung sướng.
Lần trước ông ta chịu khuất phục trước người phụ nữ này, bây giờ cuối cùng đã tìm về được rồi.
Hơn nữa, tướng mạo và vóc dáng của Đường Yên cũng xem như hạng nhất, Hàn Kim Sinh đã tưởng tượng sau này đưa cô ta về, để cô ta hầu hạ dưới háng mình sẽ như thế nào.
Tưởng tượng dáng vẻ Đường Yên rên rỉ khổ sở cầu xin, Hàn Kim Sinh cảm nhận thấy một luồng nhiệt huyết tràn về phía háng mình.
Lúc này, Lục Hi nói với Đường Yên: “Không phải sợ, không sao, chúng ta đi xem sao trước đã. Cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để cô chịu bất cứ tổn thương nào”.
Có lẽ do vẻ cực kỳ bình tĩnh của Lục Hi lây sang Đường Yên, hoặc do từ trong xương tủy cô ta trời sinh kiên cường, nghe thấy lời của Lục Hi, cô ta liền nhanh chóng bình tĩnh lại, đứng dậy đi theo Lục Hi.
Hàn Kim Sinh cười lạnh một tiếng, ông ta vung tay lên, sai thuộc hạ áp tải hai người ra ngoài.
Đám người lên xe chạy thẳng tới phủ Tổng thống.
Không bao lâu, Lục Hi và Đường Yên bị giải đến phòng làm việc ở phủ Tổng thống.
Lục Hi vừa vào liền nhìn thấy Zaka, mặt anh lộ vẻ kinh ngạc.
Anh có thể cảm nhận được trên người tên này có làn sóng pháp lực rất rõ ràng, còn người trung niên hầu hạ sau lưng ông ta kia, trên người cũng có sức mạnh không hề yếu.
Chẳng trách Niwan lại dám ngang nhiên đảo chính, hóa ra là tìm được chỗ dựa, Lục Hi âm thầm gật đầu.
Lúc này, Lục Hi nói với Hàn Kim Sinh: “Bạn tôi Vân Khả Thiên đâu?”
Đối với đám người Burns, Lục Hi không lo lắng, bọn họ bị thương nặng hôn mê, chắc hẳn những người này trước khi ổn định thế cục cũng sẽ không làm gì bọn họ.
Còn cái tên Vân Khả Thiên thông minh chắc hẳn cũng sẽ không chịu thiệt thòi lớn đâu, nhưng anh ta từ nhỏ sống trong nhung lụa, Lục Hi lo lắng dù có chịu chút cực khổ, chỉ sợ anh ta không chịu nổi, cho nên anh lập tức hỏi tin tức của anh ta.
Hàn Kim Sinh nghe vậy liền không nhịn được cười nói: “Tao nói cho mày biết, người bạn kia của mày đã bán đứng mày đầu tiên, mày còn nghĩ đến an nguy của hắn, thật là thấy không đáng cho mày”.
Lục Hi nghe xong liền cau mày nói: “Vậy sao? Ông đưa anh ta đến đây, tôi muốn đích thân chất vấn anh ta”.