Người dẫn đội nghe xong, anh ta liên tục nói cảm ơn với Lục Hi, sau khi phân phó mọi người lên xe, chiếc xe nổ máy chậm rãi rời đi.
Hàng hóa đội xe vận chuyển không thể trì hoãn được, họ đã chậm trễ ở đây một ngày, nếu muộn thêm thì không thể giao hàng đúng hạn được, vậy thì sẽ mất một khoản tiền lớn.
Nhìn thấy mọi người rời đi, Lục Hi nhẹ nhàng ôm lấy Tư Không Trích Tinh. Vân Khả Thiên vội vàng mở cửa sau xe, anh đặt Tư Không Trích Tinh vào, sau đó cùng Vân Khả Thiên lên xe, chiếc xe chậm rãi đi về phía thành phố Tây Kinh.
Trên đường đi, Lục Hi quay đầu nhìn Tư Không Trích Tinh nói: “Thật quá mất mặt, để người ta đánh thành như vậy, nói ra tôi cũng chẳng còn mặt mũi nào”.
Tư Không Trích Tinh mang biểu cảm đầy đau khổ, anh ta nói: “Đại ca, bây giờ tôi đau lắm, vậy mà anh còn nói lời châm chọc. Hay là anh dạy tôi mấy chiêu lợi hại, về sau đảm bảo sẽ không làm mất mặt anh đâu”.
Mặc dù Tư Không Trích Tinh là người tu hành, nhưng công pháp anh ta tu luyện cũng không thiên về đánh nhau. Theo như phân chia của tu chân giới cũng chỉ là luyện khí sơ kỳ, tương đương với võ giả ngoại gia.
Nếu thật sự phải đánh nhau, ngay cả võ giả ngoại gia anh ta cũng không bằng. Dù sao võ giả còn có võ kỹ trên người, anh ta thì chẳng có bất cứ thủ đoạn gì có thể dùng để tranh đấu.
Lục Hi không nói nữa, anh bắt đầu suy tư.
Cứ như vậy, mấy tiếng sau, ba người trở lại tiệm tạp hóa.
Đặt Tư Không Trích Tinh lên ghế sofa, Lục Hi liền đi lên tầng hai, ngay sau đó anh mở đàn tế Long Thần.
Khi anh đặt dược máu lên chính giữa đàn tế, một luồng sức mạnh mông muội lại một lần nữa hạ xuống, dược máu chuyển hóa thành thần ân.
Nhìn thần ân tràn đầy đồng hồ cát, đầu tiên Lục Hi đổi một hộp cao Cửu Chuyển Đoạn Tục, sau đó lại đổi hai viên đan Thối Thể, thần ân cũng đã dùng hết.
Lục Hi lắc đầu, vốn dĩ thần ân lần này đủ để anh đổi một viên đan Thối Thể và một loại vật phẩm khác, nhưng vì trị thương cho Tư Không Trích Tinh, anh chỉ đành lựa chọn cách thức đổi như vậy.
Nhưng lúc này Lục Hi đã học được cách kiềm chế bản thân mình rồi, anh không nhìn vào mấy thứ đồ bây giờ mình không cần dùng đến, chỉ tìm thứ mình cần, sau đó lập tức đổi để tránh cho bản thân không chịu nổi cám dỗ.
Thần ân đã dùng xong, Lục Hi cũng ra khỏi đàn tế Long Thần.
Sau khi xuống tầng, Lục Hi đặt cao Cửu Chuyển Đoạn Tục lên bàn trà, tiếp đó anh nói với Tư Không Trích Tinh: “Cố chịu, đừng cử động”.
Tư Không Trích Tinh gật đầu.
Ngay sau đó, Lục Hi dùng hai tay nối đoạn xương gãy của Tư Không Trích Tinh, anh ta đau đớn những vẫn cố cắn răng không nhúc nhích, cố không nói một tiếng.
“Kiên cường đấy”, ngay sau đó anh nói với Vân Khả Thiên: “Bôi thuốc này đi”.
Vân Khả Thiên cầm cao Cửu Chuyển Đoạn Tục lên, anh ta mở hộp bôi thuốc cho Tư Không Trích Tinh, cũng coi như thành thạo. Một lát sau, anh ta đã hoàn thành công việc của mình.
Cao thuốc màu trắng vừa bôi lên vết thương của Tư Không Trích Tinh, một cảm giác thoải mái mát lạnh truyền khắp toàn thân, Tư Không Trích Tinh thoải mái đến mức suýt chút nữa rên rỉ.
Lúc này, Lục Hi nói: “Tôi cho hai người tự tìm một công pháp để tu luyện, hai người cố gắng luyện tập, về sau ra ngoài đừng làm mất mặt tôi nữa”.
Hai người nghe xong, mặt liền lộ vẻ vui mừng.