Lục Hi lại gần, nhíu mày hỏi: “Khả Thiên, xảy ra chuyện gì?”
Vân Khả Thiên nhìn thấy là Lục Hi, không biết làm thế nào nói: “Viện trưởng Trương nhìn thấy chúng em tháo thạch cao cho Tư Không Trích Tinh, liền đuổi chúng em ra ngoài, hiện tại không cho vào”.
Lúc này, chỉ thấy viện trưởng Trương đó nâng mắt kính nói: “Cậu Vân, mặc dù thân phận của cậu không tầm thường, nhưng đây là bệnh viện, xin hãy tôn trọng chúng tôi, tình trạng vết thương của bệnh nhân nghiêm trọng như vậy, cậu làm càn như thế, hậu quả ai gánh vác?”
Lục Hi nghe thấy vậy, chậm rãi nói: “Viện trưởng Trương, chúng tôi tự mình gánh vác hậu quả, việc này ông không cần lo lắng”.
Viện trưởng Trương liếc nhìn Lục Hi một cái, hỏi: “Cậu là ai?”
Vân Khả Thiên vội vàng giới thiệu: “Anh ấy họ Lục, là bạn tốt của Tư Không Trích Tinh và tôi”.
“Cậu Lục, không nên nói như vậy, đừng nói cậu chỉ là bạn của cậu ta, với bệnh nhân bệnh trạng nặng như cậu ta, trước khi chúng tôi làm phẫu thuật, đều cần phải có người nhà ký tên, nể mặt cậu Vân, thủ tục này chúng tôi có thể miễn trừ, nhưng các cậu làm càn như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép, nếu xảy ra việc ngoài ý muốn, ai sẽ gánh trách nhiệm này, danh tiếng của bệnh viện chúng tôi, ai sẽ chịu trách nhiệm?”
Những lời này của viện trưởng Trương khiến Lục Hi không biết nói sao. Đứng trên góc độ của ông ta, những lời này cũng không sai, ông ta cũng là nghĩ cho bệnh nhân, nghĩ cho bệnh viện.
Nhưng bệnh tình của Tư Không Trích Tinh, với trình độ y học hiện tại, chắc chắn sẽ để lại di chứng, sẽ rất phiền phức, phải xử lý ngay bây giờ.
Lục Hi suy nghĩ trong chốc lát, liền cảm thấy có chút nan giải, hiện tại Tư Không Trích Tinh không dễ di chuyển, nếu không đã trực tiếp đưa cậu ta đi, nghĩ đi nghĩ lại, Lục Hi cảm thấy vẫn phải thuyết phục vị viện trưởng Trương này.
“Viện trưởng Trương, như tôi đã nói, tôi và Vân Khả Thiên đều có thể chịu trách nhiệm về việc của Tư Không Trích Tinh, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến bệnh viện của các ông được chứ”.
Lục Hi biết lời nói của mình không đủ trọng lượng, liền kéo theo cả Vân Khả Thiên, với thân phận của Vân Khả Thiên, viện trưởng Trương nhất định sẽ nể mặt.
Mà Vân Khả Thiên vừa nghe thấy những lời của Lục Hi, cũng liên tục gật đầu.
Nhưng, viện trưởng Trương nghe xong liền nói: “Chuyện này tuyệt đối không được, bệnh nhân đã đến bệnh viện của chúng tôi, trừ khi người nhà của cậu ta trực tiếp ký tên, bằng không, ai cũng không thể làm càn”.
Nghe thấy viện trưởng Trương đến Vân Khả Thiên cũng không nể mặt, Lục Hi cũng có chút ngẩn người.
Lục Hi bất lực nhìn Vân Khả Thiên, hiện tại chỉ có thể xem xem cậu Vân này có thể có cách gì không.
Vân Khả Thiên vừa nhìn thấy ánh mắt của Lục Hi, lập tức nhìn đến viện trưởng Trương trầm giọng nói: “Viện trưởng Trương, tôi đã nói hết nước hết cái với ông, nếu ông không nghe, đừng trách tôi không khách khí”.
Bệnh viện là đơn vị hành chính sự nghiệp, cũng thuộc quyền quản lý của chính phủ, uy hiếp của Vân Khả Thiên cũng rất có phân lượng, chắc hẳn vị viện trưởng Trương này cũng phải cân nhắc.
Nào ngờ, viện trưởng Trương vừa nghe thấy những lời này của Vân Khả Thiên, sắc mặt liền sa sầm, nói.