Lúc này, Lục Hi nói với Trương Côn Dân: “Tôi có thể để ông nhìn, nhưng những thứ ông nhìn thấy không bao giờ được nói ra ngoài, ngay cả sư phụ của ông cũng không được, ông có thể làm được không?”
“Có thể, không vấn đề cậu Lục”.
Qua lời răn dạy và quở mắng của Diệp Phùng Xuân, Trương Côn Dân đã coi Lục Hi như một vị thần, mang theo vẻ khẩn trương liên tục đồng ý.
Lục Hi gật đầu.
Lúc này, toàn bộ thạch cao trên người Tư Không Trích Tinh đã được tháo xuống, lúc đưa đến bệnh viện, quần áo của anh ta đều đã được cắt bỏ.
Vân Khả Thiên lấy khăn y tế, lau người cho anh ta, sau đó bắt đầu bôi thuốc.
Sau khi bôi cao Cửu Chuyển Đoạn Tục lên toàn bộ cơ thể Tư Không Trích Tinh, Vân Khả Thiên thở ra một hơi, ngồi sang một bên.
Lúc này, Lục Hi quan sát tình trạng thương tích của Tư Không Trích Tinh, đắp chăn cho anh ta, sau đó lấy ra dung dịch gốc nhũ dịch Chung Linh, cho anh ta nuốt xuống, sau đó nói.
“Được rồi, tin rằng mấy tiếng sau, xương cốt bị thương của Tư Không Trích Tinh sẽ lành lại, nội thương của cậu ta không nghiêm trọng lắm, đoán chừng rất nhanh có thể xuống giường”.
Vân Khả Thiên và Tần Lam nghe thấy những lời này, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhõm thoải mái.
Mà Trương Côn Dân lại hoàn toàn không dám tin.
Ông ta vốn còn nghĩ Lục Hi sẽ có phương pháp thần kỳ gì đó, nhưng lại chỉ thấy cậu ta lấy ra một hộp cao thuốc, một bình nhỏ không biết là nước gì cho Tư Không Trích Tinh dùng mà thôi.
Nếu hai thứ này thần kỳ như vậy thì cần bác sĩ bọn họ làm gì nữa, ai cũng có thể chữa bệnh.
Nhưng, ông ta tất nhiên sẽ không thể hiện điều đó ra, dẫu sao, đây là người mà sư phụ của ông ta hết sức sùng bái.
Nhưng ông ta hạ quyết tâm, nhất định phải nhìn xem liệu Tư Không Trích Tinh này có tốt lên trong vài giờ tới như lời người này nói hay không.
“Được rồi, mọi người ra ngoài nghỉ ngơi một lát đi”.
Lục Hi nói xong, liền ra khỏi ICU trước, đi đến ghế nghỉ bên ngoài ngồi xuống.
Vân Khả Thiên và Tần Lam cũng đi theo ra, nhưng Trương Côn Dân lấy lý do quan sát tình trạng vết thương của Tư Không Trích Tinh ở lại bên trong, Lục Hi cũng để tùy ông ta.
Lục Hi thoải mái trò chuyện với hai người Vân Khả Thiên và Tần Lam, kể hết những gì đã xảy ra trong chuyến đi Thượng Kinh lần này của mình cho bọn họ nghe, khiến cả hai nghe đều sững sờ.
Thời gian cứ thế trôi đi, chớp mắt đã hơn hai tiếng đồng hồ.
Lúc này, Trương Côn Dân ở trong ICU, lặng lẽ ngồi đó nhìn những thiết bị trước mặt.
Đúng vào lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng hét nhỏ.
“A ~”
Trương Côn Dân vội vàng quay đầu, chỉ thấy Tư Không Trích Tinh đang từ từ mở mắt, cau mày vẻ mặt mơ màng.
Trương Côn Dân kinh ngạc, vội vàng đến bên giường cẩn thận quan sát.