Nhất thời một cảm giác hết sức thoải mái lan ra toàn thân, cô cảm thấy cả người nhẹ bỗng, thoải mái không nói nên lời.
“Oa, uống quá ngon”.
Lục Tiểu Hiên khoa trương khen ngợi một tiếng, sau đó cẩn thận đậy nắp, giấu kỹ vào tủ đầu giường, lúc này cô bé mới lên giường ngủ.
Cô bé vừa nhắm mắt, một dòng nước ấm di chuyển liên tục trong người, Lục Tiểu Hiên mang theo nụ cười vô cùng thoải mái, chậm rãi đi vào mộng đẹp.
Còn Lục Hi thì lái xe quay về Nam Hồ.
Sau khi anh trở lại Nam Hồ, trời cũng đã sáng, Lục Hi tiện ăn bữa sáng bên ngoài rồi mới trở lại khách sạn ở Nam Hồ.
Vừa đi vào cửa phòng thì nhìn thấy đám người Hoắc Tư Duệ đi lên, bọn họ nhìn anh.
“Làm gì đấy?”, Lục Hi kỳ quái hỏi.
“Khụ khụ, anh Lục, chúng tôi muốn phỏng vấn anh một chút, lần này anh về nhà cảm giác thế nào?”, Tần Lam hỏi đầu tiên.
Lục Hi tức giận trợn mắt nhìn cô ta rồi nói: “Chả ra làm sao”.
Nói xong, anh mở cửa đi vào phòng mình.
Đám người Tần Lam cũng đi vào, Hoắc Tư Duệ ngồi ở bên anh quan tâm hỏi: “Anh không sao chứ?”
Lục Hi cười một tiếng đáp: “Không sao”.
Sau đó anh nhìn thấy ánh mắt quan tâm của mọi người, anh thở dài rồi kể qua một lần cuộc gặp gỡ lúc về nhà của mình.
Anh vừa nói xong, Hoắc Tư Duệ liền đập bàn, mặt đầy giận dữ nói: “Thật là quá đáng, tưởng rằng ai cũng muốn tiền nhà bọn họ sao”.
Hoắc Tư Duệ bây giờ là nữ đại gia giàu nhất Tây Bắc, đứng top năm người phụ nữ giàu có của Hoa Hạ, chủ tịch có tài sản trăm tỷ, thế lực từng bước được coi trong, một khi tức giận cũng có khí thế.
Lúc này, Vân Khả Thiên cũng nói: “Đúng vậy, đừng để ý đến bọn họ, ở đây tốt hơn nhiều, cần gì phải ở cùng bọn họ”.
Mọi người đều hết sức bất mãn với thái độ của nhà họ Lục, nhưng trước mặt Lục Hi lại khó nói, bọn họ rối rít khuyên anh ở lại Nam Hồ, đừng quay về.
Lục Hi cười một tiếng đáp: “Được rồi, tôi biết, Nam Hồ vừa mới xây dựng, làm sao tôi có thể rời đi, mọi người làm gì thì làm, tôi muốn đi ngủ rồi”.
Nghe thấy lời này mọi người mới yên tâm, nhà họ Lục sợ Lục Hi quay về, còn bọn họ sợ Lục Hi đi mất.
Mọi người và Lục Hi nói lời tạm biệt, lần lượt rời đi, chỉ còn lại Phù Đồ đứng ở đó không di chuyển.
Lục Hi thấy vậy liền hỏi: “Có chuyện gì?”
Phù Đồ rất ít nói chuyện ở trước mặt Lục Hi, chỉ biết làm việc, hắn ta ở lại nhất định là có chuyện muốn nói với mình, Lục Hi cũng trực tiếp hỏi.