Khi bà ta quen biết Ramos, cái tên Ramos này đối với bà ta mà nói chính là nhân vật một tay che trời. Nhưng sau khi nhìn thấy Alfonso, bà ta biết người này còn kinh khủng hơn.
Hơn nữa, bà ta đã biết bối cảnh của Ramos còn Alfonso này chính là bối cảnh của Ramos. Một tổ chức tầm cỡ quốc tế to lớn như vậy, bà ta cũng không có sức lực phản kháng.
Bà ta lặng lẽ đứng lên cúi người nói: “Xin lỗi các vị, tôi sẽ lập tức rời khỏi nước Ý”.
Nói xong bà ta cũng không dám nhìn nhiều liền xoay người rời khỏi quán cà phê.
Trong lòng bà ta hiểu, nếu không nghe lời của Alfonso, bà ta có thể rời khỏi nước Ý hay không cũng khó nói. Nhân lúc bây giờ còn có thể rời đi, đi trước rồi hãy nói.
Vương Lệ lẳng lặng rời khỏi, Miêu Tình khẽ nhíu mày.
Lục Hi thấy vậy liền hỏi: “Sao thế?”
“Công ty của tôi và Vương Lệ đã ký hợp đồng rồi...”, Miêu Tình có chút lo lắng nói.
Lục Hi cười đáp: “Cô không cần lo lắng, cho bà ta mười lá gan cũng không dám nhắc đến chuyện hợp đồng với cô đâu, yên tâm đi”.
Lúc này, Alfonso nói: “Cô Miêu, cô còn muốn tiếp tục hợp tác với chúng tôi không?”
Miêu Tình nghe xong, đương nhiên cô ấy muốn hợp tác rồi, bây giờ cô ấy gánh vác món nợ nhiều như vậy nên cần một khoản tiền lớn. Hơn nữa có thể đại diện cho nhãn hiệu O’neill, giá trị bản thân cô ấy sẽ được nâng cao không ít. Bây giờ cô ấy có nằm mơ cũng muốn.
Chỉ là cô ấy không biết mình còn có cơ hội như vậy hay không.
Miêu Tình theo bản năng gật đầu.
Lúc này Alfonso nói với Lục Hi.
“Anh Lục, nhãn hiệu O’neill là một trong những sản nghiệp của tôi. Tôi thấy cô Miêu Tình vô cùng phù hợp làm người đại diện ở Hoa Hạ, không biết anh có thể đồng ý không”.
Theo Alfonso thấy, chắc hẳn Miêu Tình là bạn của Lục Hi. Hơn nữa cái tên nhãi Ramos này ngoại trừ háo sắc ra, mắt nhìn cũng rất độc đáo, nếu không thì cũng sẽ không được mệnh danh là đại sư ngành nghệ thuật.
Bất kể là vì công ty hay nịnh hót Lục Hi, bảo Miêu Tình làm người đại diện O’neill thì đều là lựa chọn không tồi.
Lục Hi nghe xong liền cười nói: “Chỉ cần cô Miêu đồng ý, tôi không có bất kỳ ý kiến gì”.
Lúc này, Alfonso cười đáp: “Vậy được, tôi lập tức đi sắp xếp người trao đổi các công việc liên quan với cô Miêu Tình”.
Lục Hi gật đầu.
Nếu Miêu Tình muốn phát triển trong lĩnh vực này, bản thân nhân tiện giúp ích cho người khác cũng không sao cả, giúp đỡ người khác chính là nền tảng của hạnh phúc.
Còn trong lòng Miêu Tình bây giờ trào dâng vô số gợn sóng, chuyện lớn như vậy, hai người nói dăm ba câu đã quyết định xong, đơn giản giống như đi mua bánh mì. Điều này khiến cô ấy có cảm giác không chân thực.
Lúc này, Alfonso gọi điện thoại, không bao lâu có một người phụ nữ trung niên mặc đồ công sở trông rất tháo vát đi đến.
Người phụ nữ này khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, bà ta chăm sóc nhan sắc tương đối tốt, lộ ra vẻ rất có khí chất.