Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

“Tại hạ Kim Thạc, đến từ tỉnh Tô Giang, trong chuyến du lịch đến nơi đây thì gặp được buổi tụ họp tỷ võ kết bạn này. Xin chờ tại hạ nghỉ ngơi một lát rồi sẽ lại tiếp tục giao lưu cùng với các đồng đạo”.   

 

Nói rồi, Kim Thạc lại chắp tay với khán đài một lần nữa rồi xuống nghỉ ngơi.  

 

Anh ta đã chiến liền năm trận, đúng là nên nghỉ một chút.  

 

Nhưng võ giả tỉnh Tây Bắc thì lại tức giận không thôi.  

 

Ở trong địa bàn của mình mà lại bị một tên đồng đạo ngoại tỉnh thắng liền năm trận, bọn họ đang thấy nhục lắm rồi.  

 

Nhưng trong số các võ giả cảnh giới ngoại gia thì đúng là không có ai thắng được Kim Thạc này, bọn họ rất bất lực. Không thể cho một cao thủ nội gia lên đài chiến đấu được, như thế có thắng thì cũng là thắng mà không vinh, khiến cho đồng đạo cười chê.  

 

Lúc này, Ngư Bạch vỗ tay, nói với Lục Hi: “Người này giỏi thật đấy, thắng liền năm trận, xem ra anh ta là người giành được tiền thưởng hôm nay rồi”.  

 

“Cũng chỉ là khoa chân múa tay mà thôi”, Lục Hi cười nhạt.  

 

Bản thân anh đã mạnh hơn cả tông sư, cộng thêm việc sau khi có được thuật cận chiến thần quan thì nhận thức về võ đạo cũng đột phá, thoát ra khỏi quan niệm của thế giới này, người thường không thể nào hiểu nổi.  

 

Nhưng Lục Hi chỉ thuận miệng nói một câu lại khiến cho Cảnh Lăng Tuyên phản bác.  

 

Cô ta trợn mắt, nói với Lục Hi: “Tôi thấy anh chỉ được cái mồm ấy, khéo đi lên trên ấy anh lại bại sau một đấm ấy chứ”.  

 

Lục Hi nghe vậy thì lắc đầu cười, mặc kệ cô ta. Hai người không cùng một thế giới, Lục Hi không cảm thấy mình cần nói gì với cô ta.  

 

Lúc này, trên đài luyện võ lại có thêm hai người, bắt đầu một trận đấu hấp dẫn. Mọi người tiếp tục hứng thú quan sát.  

 

Ngư Bạch nhìn Lục Hi với ánh mắt ái ngại rồi bắt đầu chuyên tâm nhìn trận đấu.   

 

Mà Lục Hi thì lại thấy nhàm chán.  

 

Trên đài toàn là võ giả ngoại gia vừa nhập môn, kiến thức về võ kỹ đúng là chỉ bằng cái đinh rỉ so với anh.  

 

Nhìn bên ngoài thì có thể thú vị đấy, kịch liệt các kiểu, nhưng trong mắt Lục Hi thì như trẻ con ba tuổi đánh nhau, vừa vụng về lại lắm sơ hở.  

 

Trong lúc đang xem đấu võ thì điện thoại của Cảnh Lăng Tuyên vang lên.  

 

Cô ta nhìn xuống, bấm nghe.  

 

Nghe xong, cô ta lại nói với Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ: “Ghét thật đấy, cái tên Sử Kiếm Ba này biết ở đây nên cứ đòi tới”.  

 

Thịnh Tư Vũ nghe vậy thì đáp: “Uầy, cái tên Sử Kiếm Ba này si tình thật đấy, chạy từ thành phố Nam Uy qua cơ mà”.  

 

“Ai thèm anh ta cơ chứ, thật là”.  

 

Cảnh Lăng Tuyên ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trên mặt lại là một vẻ vui mừng khó tả.  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK