Cứ như vậy sáng sớm ngày hôm sau, Lục Hi gọi điện thoại cho Tần Nguyên Cửu báo rằng mình đã rời đi, sau đó anh dẫn theo A Đóa lặng lẽ tới trạm tàu cao tốc, bắt đầu lên đường trở về nhà.
Lúc này, trong phòng làm việc của Tần Nguyên Cửu, ông ta vẫn đang hồi tưởng lại cảnh tượng chiều hôm qua, thủ đoạn Lục Hi đánh bại Triệu Hoàng quả thật khiến ông ta ngạc nhiên và bội phục sát đất.
Lục Hi âm thầm rời đi khiến trong lòng ông ta rất tiếc nuối. Nếu ông ta có thể đi lại nhiều với một thần tiên như vậy, về sau nhất định là một trợ thủ tuyệt vời. Đáng tiếc vị đại thần này đã rời đi.
Đúng lúc này, bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
“Mời vào”.
Theo tiếng nói của Tần Nguyên Cửu, chỉ thấy Triệu Hoàng dẫn theo hai người đẩy cửa vào.
Tần Nguyên Cửu kinh hãi, chẳng lẽ Triệu Hoàng biết cậu Lục đi rồi nên muốn tới tìm mình gây phiền phức.
Suy nghĩ trong lòng Tần Nguyên Cửu chuyển động như điện, ông ta muốn biết ý đồ của Lục Hi, nếu Triệu Hoàng không có ý tốt, vậy thì ông ta thảm rồi.
Đúng lúc đó, Triệu Hoàng chắp tay về phía Tần Nguyên Cửu và nói: “Giám đốc Tần, trước kia có nhiều lỗ mãng, xin hãy thông cảm”.
“Đâu có đâu có”, nghe Triệu Hoàng nói như vậy, Tần Nguyên Cửu mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Triệu Hoàng nói tiếp: “Sau này, Giai Mĩ không cần nộp tiền bảo kê nữa. Đồng thời được tôi và nhà họ Vương bảo vệ, nếu kẻ nào dám tìm đến Giai Mĩ gây phiền phức, giám đốc Tần có thể trực tiếp tìm tôi, để tôi giúp Gia Mĩ đòi lại công bằng”.
Tần Nguyên Cửu nghe vậy liền vui mừng, ông ta lập tức nói: “Vậy thì thật sự cảm ơn”.
Đúng lúc đó, bên ngoài truyền đến giọng nói: “Giám đốc Tần có ở đó không?”
“Có, mời vào”, Tần Nguyên Cửu buồn bực nói: “Hôm nay làm sao vậy?”
Ngoài cửa có hai người đi vào, chính là Vương Trạch Nham và Lưu Thiếu Khôn.
Tần Nguyên Cửu liếc nhìn, lập tức nói: “Mời hai cậu ngồi”.
Vương Trạch Nham và Lưu Thiếu Khôn ngượng ngùng cười nói.
“Chúng tôi không ngồi đâu, chỉ biết đến nói một tiếng với giám đốc Tần, sau này nơi có Giai Mĩ, Gia Thịnh và Hào Mỹ chúng tôi nhất định tránh thật xa. Hơn nữa nếu giám đốc Tần có chỗ nào cần đến bọn tôi, chỉ cần mở miệng thôi, ở Đô Thành này hai chúng tôi có thể giúp được một chút”.
Nghe thấy hai người nói, Tần Nguyên Cửu sững sờ không biết nguyên do.
Đương nhiên ông ta không cho rằng mặt mũi mình lớn như vậy, những người này đều đến đây để nịnh hót ông ta, nhất định là vì mặt mũi của cậu Lục.
Tần Nguyên Cửu thở dài trong lòng: “Cậu Lục thật sự là thần”.
…
Lúc này trên tàu cao tốc.