Mọi người đi theo Lục Hi lên tầng với câu hỏi nghi vấn này, đợi khi Lục Hi mở cửa phòng VIP, đám người Chu Nhã đều sửng sốt.
“Đây là phòng của cậu thật à?”
Ngắm phòng VIP vô cùng sang trọng, Chu Nhã không kìm được hỏi một câu.
Đám người Ngô Đạt cũng vô cùng kinh ngạc, tuy bọn họ có tiền, nhưng cũng không đạt được đến tiêu chuẩn được ở trong phòng VIP, huống hồ còn là ở khu thắng cảnh Tung Âm vốn đã cháy phòng.
Lúc này, Lục Hi cười thản nhiên nói: “Đây là phòng của một người bạn của tôi, tôi cũng chỉ mượn thôi”.
Lúc này, mọi người đã đi vào trong, ngắm nhìn xung quanh, đương nhiên bọn họ cũng nghe thấy lời nói của Lục Hi.
Nhưng lúc này, bọn họ không nói gì, coi như là mượn, thì cũng phải có thể diện lớn, có người cho anh mượn mới được. Lúc này, trong lòng bọn họ, Lục Hi đã khác trước, ánh mắt Vương Kiều nhìn Lục Hi cũng hoàn toàn thay đổi.
“Mọi người cứ tự nhiên tìm chỗ ngồi đi, muốn uống gì tự lấy, đừng khách sáo, tôi hơi mệt, nghỉ ngơi trước đây”.
Lục Hi nói xong, tìm một tấm thảm chạy đến phòng thể thao trải ra nằm.
Ngoại trừ Chu Nhã, anh cũng chẳng có gì cần giao lưu với những người này, bọn họ muốn ngủ ở đâu thì tùy.
Mọi người thấy Lục Hi đi nghỉ, đều tỏ vẻ mặt khó hiểu, lát sau, chỉ nghe Chu Nhã nói: “Tôi và Vương Kiều vào phòng ngủ phụ đi, các phòng khác, mọi người cứ tự nhiên”.
Nói xong, Chu Nhã kéo Vương Kiều vào phòng ngủ phụ, để lại đám người Ngô Đạt, Chu Nhã có đầy một bụng tâm sự, bây giờ cô ấy chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, xem lúc tỉnh dậy, việc này có phải là sự thật không.
Đám người Ngô Đạt quay sang nhìn nhau với sắc mặt khó coi, nằm ngủ ngay tại phòng khách. Phòng khách ở đây, sofa sang trọng còn dễ chịu hơn nằm giường của phòng bình thường, tùy ý trải tấm thảm là có thể ngủ rất ngon.
Bọn họ cũng không có mặt mũi đến ngủ phòng ngủ chính, nên phòng ngủ chính lại không có ai.
Nhưng Ngô Đạt không làm sao ngủ được, hắn sợ mọi người thua không ít tiền, lại bị Lục Hi chiếm ưu thế trước mặt Chu Nhã, trong lòng đè nén ngọn lửa đang bùng cháy sôi sục.
Lúc này, Tỉnh Tuyên Minh nhỏ tiếng nói: “Anh Ngô, đừng nghĩ nhiều nữa, chẳng phải ngày mai còn có cơ hội à, chúng tôi tin anh, ngày mai chúng ta sẽ thắng”.
“Đúng thế, chẳng phải chỉ thua chút tiền thôi sao, chúng tôi thua cũng không sao, anh Ngô đừng nghĩ nhiều”, Lưu Xuân Sinh cũng khuyên nhủ.
Ngô Đạt sầm mặt, gật đầu nói: “Tôi biết rồi, mọi người ngủ đi”.
Nói xong, Ngô Đạt dùng thảm che đầu, còn Lưu Xuân Sinh và Tỉnh Tuyên Minh cũng nhắm mắt, trông như đã ngủ.