“Tiểu Trương, làm phiền cô giúp tôi đưa hai vị này ra ngoài”, Nozaki Aihara ra lệnh đuổi khách.
Thư ký bước tới dịu dàng nói: “Mời hai vị”.
Lục Viễn Chí bất lực thở dài một tiếng đứng dậy đi ra ngoài.
Trở lại xe, cả trợ lý và tài xế đều đưa mắt nhìn ông, tự hỏi kế hoạch tiếp theo của ông ta là gì.
Lục Viễn Chí nào có kế hoạch cho bước tiếp theo? Ông ta của lúc này tâm tư bấn loạn, nếu trong thời gian ngắn không nghĩ ra biện pháp, nhà máy không nhận được đơn hàng khiến lòng người tan rã, vậy liền không thể thu dọn được hậu quả rồi.
“Trước tiên tìm một chỗ ở đi rồi tôi lại nghĩ thêm cách”, Lục Viễn Chí mệt mỏi nói.
Trợ lý đáp một tiếng, căn dặn tài xế lái xe vào thành phố, nhìn dáng vẻ kiệt quệ này của Lục Viễn Chí, Triệu Quảng Minh cũng vô cùng lo lắng cho ông ta.
Lúc này, tại Thiên Như Cư, Lục Hi ăn xong một viên Cao Hoàng đan liền ngủ một mạch tới sẩm tối mới tỉnh lại.
Sau khi tỉnh giấc, Lục Hi cảm nhận được thể chất của bản thân đã cải thiện một chút, các loại kháng lực cũng tăng lên, hiệu quả của viên Cao Hoàng đan quả thực tốt hơn rất nhiều so với Thối Thể đan, cũng chẳng trách lão già kia lại lừa gạt nhiều thần ân của anh như vậy.
Cảm nhận được tác dụng của Cao Hoàng đan, tâm trạng của Lục Hi mới cân bằng hơn một chút.
Nhưng khi nghĩ tới năng lực triệu hồi mà bản thân không dễ dàng gì mới giành được kia lại gọi tới một bộ xương vô dụng, trái tim anh lại nhói đau, cảm thấy thực sự đã quá lãng phí khả năng này rồi.
Lúc này, tại dị thế giới, Thương đang chậm rãi bước đi bỗng nhiên hắt xì một cái.
Trong lòng nó có chút nghi hoặc, sao bản thân lại có thể làm ra hành động vô nghĩa như vậy?
Suy nghĩ một hồi cũng không tìm được đáp án, nó tiện tay đào lấy năng lượng của một bộ xương bên đường hấp thụ vào cơ thể rồi tiếp tục sải bước không mục đích.
Mà lúc này Hoắc Tư Duệ và những người khác đã tan ca nhộn nhịp trở lại Thiên Nhân Cư.
Bọn họ hiện tại ngoại trừ thời gian làm việc đều ở lại đây, tận hưởng linh lực mà thế gian không thể thưởng thức và tu luyện công pháp mà thế gian chưa từng nghe nói tới.
Lục Tiểu Hiên lúc này cuối cùng cũng tham quan xong toàn bộ Nam Hồ, cô bé mang theo tâm trạng hài lòng đi về khách sạn.
Đúng lúc này điện thoại của cô bé đổ chuông, liếc mắt thấy là ông nội gọi tới liền vội vàng nghe máy.
“Tiểu Hiên, cháu đang làm gì đó?”, Lục Viễn Chí hỏi.