Lúc đầu Hoắc Tư Duệ vẫn còn hơi ngượng ngùng, nhưng một lúc sau cô bạo gan hơn, dùng sức xoa bóp trên đôi chân của Lục Hi.
Không lâu sau Hoắc Tư Duệ xoa bóp lên đến đùi Lục Hi, lúc này mặt cô đỏ như quả táo vừa chín.
Là một thiếu nữ, lại là kiểu có gia giáo và tố chất tốt đẹp, đừng nói là xoa bóp cho đàn ông, ngoại trừ mấy động tác như nắm tay theo kiểu xã giao thì hầu như cô không hề tiếp xúc cơ thể với bất kỳ một người đàn ông nào.
Đến bây giờ cô cũng không hiểu tại sao mình lại làm thế, rồi bắt đầu như thế nào.
Lúc này Hoắc Tư Duệ đã xoa bóp đến trên phần đùi của Lục Hi, mặt cô càng đỏ hơn, chỉ cần đưa tay xuống dưới một chút, cách cái chỗ đó chỉ vài centimet, tim Hoắc Tư Duệ đập cực nhanh.
Lén liếc mắt nhìn Lục Hi, cô mới phát hiện anh đã ngủ say từ bao giờ.
Hoắc Tư Duệ tức đến đỏ mặt, nhéo đùi Lục Hi một cái, tức giận ngồi sang một bên.
“Y như đầu gỗ, tưởng con gái người ta dễ dàng lắm sao!”, Hoắc Tư Duệ thầm mắng.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Tiếng chuông điện thoại đánh thức Lục Hi.
Sau khi ấn nhận cuộc gọi, nói vài câu rồi cúp máy, Lục Hi mới phát hiện Hoắc Tư Duệ mặt mày không vui ngồi một bên.
“Cô sao thế?”, Lục Hi thắc mắc hỏi.
Hoắc Tư Duệ xoay mặt sang chỗ khác, nghẹn một bụng tức nói: “Cần anh lo à?”
Lục Hi lắc đầu nói: “Có tin tức của em gái cô rồi”.
“Thật sao?”
Vừa nghe có tin tức của em gái, Hoắc Tư Duệ cũng không thèm giận dỗi với Lục Hi nữa, hai người vội vàng chạy ra ngoài.
Lái chiếc Santana đã cũ của Lục Hi đi, hai người đến một quán bar tên là Bất Dạ Thiên ở khu Tây Thành.
Vừa bước xuống xe, Phù Đồ đã đi tới đón: “Anh Lục, cô gái tên Hoắc Ngọc Phụng đang ở bên trong”.
Lục Hi gật đầu, sau đó ba người cùng đi vào quán bar.
Lúc này đã là hơn chín giờ tối, là thời điểm quán bar có nhiều người nhất, tiếng nhạc đập vào tai và ánh đèn mờ tối khiến người khác không nhìn rõ mọi thứ.
Hai người đi đến một hàng ghế tương đối xa rồi ngồi xuống, Phù Đồ chỉ vào một hàng ghế khác nói: “Ở chỗ kia”.
Lục Hi và Hoắc Tư Duệ nhìn sang, quả nhiên thấy Hoắc Ngọc Phụng và bảy tám người đàn ông đang cười nói vui vẻ, uống rượu với nhau trong hàng ghế.
Hoắc Tư Duệ lập tức đứng dậy muốn sang đó.
Lục Hi cản cô lại nói: “Nghĩ kỹ chưa, có thể cô ta không muốn về với cô”.
“Nó là em gái tôi, tôi còn không quản nó được chắc”.
Nói xong, Hoắc Tư Duệ liền bước về phía đó.
Một lúc sau, Lục Hi thấy Hoắc Tư Duệ và em gái đang tranh cãi kịch liệt, hơn nữa còn có một người đàn ông đứng dậy đẩy Hoắc Tư Duệ ra.