Vương Truyền Tân nghe được khẩu lệnh mà Diệp Phùng Xuân nói thì lập tức xác nhận. Trong mệnh lệnh có một câu thế này, lúc cần thiết thì sẽ phải nghe theo lời chỉ huy tạm thời của người nói ra khẩu lệnh này.
Lúc này, Vương Truyền Tân nói: “Tôi chấp nhận quyền chỉ huy tạm thời của ông, người đâu, bao vây bọn họ lại”.
Đàn em của Vương Truyền Tân nghe xon thì lập tức bao vây ba người Lục Hi, nâng súng lên ngắm bắn.
Nhưng Vương Truyền Tân vẫn chưa hạ lệnh bắn súng, có thể chấp nhận mệnh lệnh, nhưng nếu thật sự giết người thì anh ta cần nghe theo chỉ thị của cấp trên.
Lúc này, người của gia tộc Thiên Diệu đều nở nụ cười đắc ý và thả lỏng ra.
Lục Thiên Hành đã là nỏ mạnh hết đà, nhóm người mặc quân phục này sẽ kết liễu Lục Hi.
Mà Diệp Phùng Xuân cũng tỏ vẻ vô cùng sảng khoái. Cơn tức phải nhẫn nhịn bao nhiêu lâu cuối cùng cũng được giải tỏa, ông ta được ngẩng đầu làm người rồi.
Chỉ cần giết được Lục Thiên Hành thì ông ta có thể cho mọi người một câu trả lời, không còn cảm thấy tội lỗi nữa.
Lúc này, Miwa Nozaki chau mày, chân khí trong cơ thể dần dần ngưng tụ. Với thực lực của cô ta thì có thể giết chết đám quân nhân này trong nháy mắt, ngoại trừ người thanh niên có vẻ mặt trẻ trung nhưng cơ bắp kia.
Mặc dù tất cả đều là người trong quân đội, có thể sẽ phải chịu hậu quả rất nghiêm trọng, nhưng Miwa Nozaki không quan tâm nhiều đến vậy.
Nhưng ngay vào lúc này, Lục Hi lại dùng ánh mắt ngăn cô ta lại.
Miwa Nozaki có chút không hiểu, tình thế đã nguy hiểm thế này rồi, không lẽ ông chủ còn chiêu nào chưa dùng sao?
Nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ, ông chủ đã ra lệnh thì cô ta không dám làm trái, chỉ có thể toàn tâm phòng bị, phòng ngừa bất trắc.
Mà ngay lúc này, Dương Quân đã lên tiếng.
“Vương Truyền Tân, lập tức cho người của anh rút lui ngay, nếu không, thằng này sẽ chém đứt cổ anh đấy”.
Dương Quân vừa nói xong, đám người của gia tộc Thiên Diệu và nhóm Vương Truyền Tân đều kinh ngạc, còn Lục Hi thì không có cảm xúc gì.
“Cậu là ai mà dám làm trái lệnh của cấp trên?”
Dương Quân chỉ mặc đồ huấn luyện bình thường chứ không có huân chương trên vai, Diệp Phùng Xuân thấy vậy, cho rằng có người dám to gan khiêu chiến mệnh lệnh của cấp trên, bèn lên tiếng chất vấn.
Lúc này, Dương Quân đi lên trước một bước, hừ nói: “Thằng này là ai thì việc đếch gì đến ông? Nhưng Vương Truyền Tân, nếu anh không cho người của mình rút lui thì đừng trách thằng này không khách sáo”.
Lúc này, đám người càng kinh ngạc hơn. Người này rõ ràng là đang làm trái mệnh lệnh, như vậy sẽ bị phạt theo luật.
“Giáo quan Dương, cậu đừng làm khó tôi, đây là lệnh trực tiếp từ cấp trên của chúng tôi, tôi cũng không làm gì được”.
Vương Truyền Tân không biết Dương Quân có quan hệ gì với người này mà Dương Quân lại nói thế, nhưng quân lệnh như núi, đây là cấp trên trực tiếp của anh ta ra quân lệnh cho anh ta. Nếu không có chỉ thị khác nào từ cấp trên thì anh ta buộc phải thi hành quân lệnh này.
“Cấp trên cái đếch gì, động vào thằng này thì thằng này xử hết, mau rút quân cho tôi”, Dương Quân sầm mặt nói.