Gonzalez lợi hại như thiên sứ giáng thế cũng bị một giáo của Lục Hi đâm, còn người nào có thể là đối thủ của anh đây?
Đám người Julien bây giờ quỳ rạp dưới đất, trên mặt lại càng kinh hãi.
Năng lực của Gonzalez đã hoàn toàn vượt quá nhận biết của bọn họ, mà Lục Hi thì càng kinh khiếp hơn, có thể chém chết một đại thiên sứ uy năng như Gonzalez, thật sự là không thể nào tưởng tượng nổi.
Nhưng đúng lúc này trong tay Lục Hi liên tục ngưng kết ra hai cây giáo dài rồi ném qua, đồng thời trong miệng phun ra một đường Viêm Long về phía lính đánh thuê ở cửa sơn cốc.
Chỉ thấy dưới Viêm Long, ba mươi mấy tên lính đánh thuê bị hóa thành tro bụi, mà xa xa lại truyền tới hai tiếng kêu thảm thiết.
Tất cả những thứ này chỉ xảy ra trong nháy mắt mà thôi.
Lúc này, Lục Hi mới chậm rãi đi tới bên cạnh Julien.
Những lính đánh thuê kia phân tán có thể hơi khó giết chúng, sẽ khiến chúng có cơ hội nổ súng với đám người Thạch Kế Đông, nhưng tập trung một chỗ rồi giết sạch bọn chúng chỉ là chuyện trong vài phút.
Còn hai tay súng bắn tỉa dù lợi hại, nhưng dưới binh khí của anh cũng một phát toi mạng.
Bây giờ tất cả các uy hiếp đã được giải trừ, Lục Hi bình tĩnh nhìn Julien, anh chậm rãi nói: “Mẹ kiếp, đồ của Hoa Hạ là thứ các người có thể tùy tiện cầm?”
Julien đã cực kỳ sợ hãi, ông ta hoàn toàn không ngờ rằng mình tiêu tốn cả đống tiền và chuẩn bị kỹ càng như vậy mà còn thất bại.
Đặc biệt là cái tên Lục Hi này, để anh nhìn thấy bí mật quốc gia phương tây này giấu giếm, hóa ra câu nói cấm địa của lính đánh thuê Hoa Hạ không chỉ là tùy tiện nói ra.
“Cậu ơi, là tôi sai, xin cậu tha thứ cho tôi, cậu nhất định sẽ nhận được tình hữu nghị trọn đời của gia tộc Jeffrey, xin cậu hãy tin tôi”, Julien đã mất hết tất cả võ lực, cuối cùng không còn cách nào giữ được dáng vẻ tao nhã nữa, ông ta kinh hãi cầu xin Lục Hi tha thứ.
Gia tộc Jeffrey cũng là dòng dõi quý tộc lâu đời ở Anh, tình hình bên trong thâm hậu, ông ta tin nhất định Lục Hi sẽ cân nhắc.
Nhưng Lục Hi chỉ cười một tiếng, anh chậm rãi nói: “Gia tộc Jeffrey chó má gì chứ, ông tưởng rằng ông đây sẽ sợ sao? Chọc vào một sợi tóc của ông đây thì tôi liền chạy tới Anh, nhổ tận gốc không chừa một mống cái gia tộc Jeffrey chó má này”.
Nhìn Lục Hi đáp trả hung hãn như vậy, lập tức Julien lòng đau như chết, ông ta biết rằng gia tộc của mình cũng không thể mang lại được gì, vì vậy ông ta lại nói.
“Thưa cậu, có yêu cầu gì cậu cứ nói, tôi nhất định sẽ làm được. Từ nay về sau tôi tuyệt đối không bước chân vào Hoa Hạ nửa bước, xin cậu tha thứ cho tôi, cho dù tôi trở thành một tên hầu hèn mọn của cậu, tôi cũng không oán hận một câu”.
Nhìn dáng vẻ hoảng sợ của Julien, sắc mặt Lục Hi thay đổi, anh nói: “Ông đây thiếu con chó như ông à? Dám can đảm bước vào Hoa Hạ thì phải chịu chôn vùi ở chỗ này chứ, nếu không thì mấy ông còn tưởng rằng Hoa Hạ của tôi không có ai”.
Julien nghe xong, nhất thời không biết như nào mới phải.
Với vẻ hung hãn của Lục Hi, e rằng giết ông ta giống như nghiền chết một con kiến vậy. Julien không muốn chết, nhưng quả thật ông ta không nghĩ ra được cách gì có thể cứu mình.