Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



 

Đến bây giờ, người phát triển đó vẫn chưa ra mặt, Trần Binh cũng không biết hắn là ai.

 

Mà Vân Khả Thiên đề nghị áp lực từ phía trên khiến cho người phát triển đó xuất hiện. Anh ta quen biết bí thư thành phố Bảo Phong, nhờ ông ta qua trợ giúp xử lý chuyện này.

 

Lục Hi suy nghĩ một chút, cảm thấy Vân Khả Thiên nói có lý.

 

Loại người vì tiền không quan tâm sống chết của người khác này cách trừng phạt tốt nhất chính là khiến hắn phá sản, vĩnh viễn không có ngày vươn mình.

 

Vân Khả Thiên thấy Lục Hi dùng đề nghị của mình, anh ta lập tức lấy điện thoại gọi cho bố.

 

Anh ta quen biết bí thư thành phố Bảo Phong, bởi vì ông bí thư đó hàng năm đều phải đi đến nhà anh ta mấy lần, lúc tới đều là bao lớn bao nhỏ đầy quà cáp, nên cũng xem như là người quen.

 

Nhưng Vân Khả Thiên không có số điện thoại của ông ta, cho nên liền gọi điện cho bố.

 

Vân Thắng Quốc nhận được điện thoại, biết được con trai đang ở cạnh Lục Hi giúp anh làm việc, ngay lập tức ông ta muốn địa chỉ của bọn họ, nói mình đích thân gọi điện cho bí thư thành phố Bảo Phong, Vân Khả Thiên liền cúp máy.

 

Cuộc điện thoại của bố anh ta có sức nặng hơn anh ta nhiều.

 

Kế hoạch xong xuôi đã vào giữa trưa, ba người liền chuẩn bị đi ăn.

 

Họ đến phòng của mẹ Trần Binh, nhìn thấy bà vẫn đang ngủ ngon, ba người cũng không đánh thức bà, tinh thần và sức lực của bà đã quá mệt mỏi rồi, hiếm lắm mới ngủ được một lúc, bọn họ cũng không muốn quấy rầy, lát nữa giúp bà gọi cơm là được.

 

Ba người đi ra cửa, lên phòng ăn ở tầng năm, gọi vài món ở sảnh chuẩn bị ăn cơm.

 

Nói chuyện phiếm chưa được bao lâu, một nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên, lúc cô ấy bưng đồ ăn đến, Trần Binh nói: “Tú Quyên”.

 

Cô gái tên là Tú Quyên liếc nhìn, cô ấy đặt thức ăn trong tay xuống, nói với Trần Binh: “Trần Binh, gần đây anh ổn hơn chưa?”.

 

Trần Binh gật đầu nói: “Tôi ổn hơn nhiều rồi, cảm ơn cô”.

 

Nhìn thấy người quen của Trần Binh, Lục Hi và Vân Khả Thiên đều lên tiếng chào hỏi Tú Quyên, Trần Binh giới thiệu hai người họ mới biết.

 

Lý Tú Quyên này chính là bạn thuở nhỏ đồng thời là bạn học của anh ta, họ ở cùng một thôn, sau khi Trần Binh xảy ra chuyện cũng chính là cô ấy thường xuyên an ủi khuyên bảo Trần Binh nên anh ta mới vượt qua.

 

Nghe Trần Binh giới thiệu xong, Lục Hi đứng lên nói: “Cảm ơn cô, nếu không có cô, có thể tôi sẽ không được gặp người anh em này nữa”.

 

Lý Tú Quyên cười nói: “Chúng tôi là bạn thuở nhỏ, lại là bạn học, đây là điều nên làm, cảm ơn cái gì, các anh ngồi đi để tôi mang đồ ăn lên cho các anh”.

 

Không bao lâu, Lý Tú Quyên dọn đồ ăn lên và nói: “Các anh ăn đi”.

 

Lục Hi đang muốn mời Lý Tú Quyên cùng ngồi ăn thì nhìn thấy trong phòng ăn có một nhóm người tới, trong tay xách gậy, họ nhìn đông nhìn tây một lúc rồi đi về phía bàn của anh.

 

Trong đó tên cầm đầu là một tên béo đầu trọc, trên cổ đeo một chiếc dây chuyền vào nặng chừng nửa cân, chân đi chữ bát tiến về phía đám người Lục Hi.

 

“Con mẹ mày, Trần Binh, mày còn dám đi khiếu nại, tao nghĩ mày bị đánh chưa đủ rồi”.

 

Tên mập cực kỳ phách lối nói với Trần Binh, đồng thời hắn hung hăng quét mắt nhìn Lục Hi và Vân Khả Thiên.

 

Khách trong phòng ăn vừa nhìn thấy cảnh này, cơm còn chưa ăn đã ném đũa chạy mất.

 

Lục Hi nhìn về phía Trần Binh, Trần Binh nói: “Người này là thuộc hạ của Vương Lục tên là Vương Trung Quân”.

 

Lục Hi gật đầu đầu bày tỏ đã biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK