Nếu như ông ta quyết định đúng đắn thì nhà họ Hoàng còn có cơm ăn ở thành phố Tây Kinh, còn nếu như quyết định không đúng đắn thì bà ta cũng không ngại khiến cho nhà họ Hoàng lâm vào cảnh thê thảm, rác rưởi trên thế gian có rất nhiều, có chết thêm một vài người thì bà ta cũng không quan tâm.
Sau khi Mục Duy Trân rời đi, Hoàng Triển Nghị và một số thành viên khác của dòng họ bắt đầu họp bàn trong phòng khách.
Hoàng Triển Nghị suy nghĩ một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói.
"Mọi người, đây là một cơ hội hiếm có. Chỉ cần làm tốt chuyện này thì nhà họ Hoàng ta sẽ có địa vị cao ở tỉnh Tây Bắc. Mọi người cảm thấy thế nào?"
Mọi người đều gật đầu.
Để thiết lập được mối quan hệ với một nhân vật lớn như vậy không phải là một điều dễ dàng, ai cũng biết thân phận của Mục Duy Trân đại diện cho điều gì.
Thật ra thì ai cũng biết đây là chuyện phải làm, ở tỉnh Tây Bắc có được mấy ai dám cự tuyệt lời đề nghị của Mục Duy Trân chứ.
Thấy mọi người đồng ý, Hoàng Triển Nghị liền nói.
"Được rồi, để Hoàng Chân xuống núi tìm Lục Hi, hơn nữa chúng ta phải lập tức chuẩn bị ứng cử viên để tiếp quản thế lực của Hoàng Sào. Người vừa nãy cũng đã ngầm đồng ý chuyện này, chúng ta phải hành động nhanh lên".
Lúc này mới có người khác lên tiếng: “Ông chủ, Lục Hi đã có thể giết chết Hoàng Sào thì thực lực ít nhất cũng phải là võ giả hậu thiên, Hoàng Chân có phải là đối thủ của hắn hay không?”
"Ha ha ha ha".
Nghe vậy, Hoàng Triển Nghị liền bật cười.
“Hoàng Chân là thiên tài của dòng họ ta, năm trước đã tiến vào cảnh giới tiên thiên, sau này tôi sẽ còn dùng bảo vậy trấn tộc bồi dưỡng cho Hoàng Chân, cho dù có phải chiến đấu với võ giả tiên thiên thì cũng không đáng ngại, chẳng lẽ chúng ta lại đi sợ một tên lừa đảo cảnh giới hậu thiên hay sao?”
"Vậy là tốt rồi, Hoàng Chân quả nhiên là thiên tài cái thế, còn trẻ mà đã có thể tiến vào cảnh giới tiên thiên, tương lai chắc chắn có thể tiến vào cảnh giới tông sư".
“Ha ha, đây chính là lúc mà nhà họ Hoàng chúng ta được nở mày nở mặt. Nhất định phải khiến cho đám võ đạo thế gia ở tỉnh Tây Bắc mở to mắt ra nhìn xem nhà họ Hoàng đã sinh ra được một tông sư”.
Vừa nói, Hoàng Triển Nghị vừa lộ ra vẻ kiêu ngạo, dòng họ đã có được một thiên tài như Hoàng Chân, nếu như hắn ta có khả năng tiến vào cảnh giới tông sư thì người làm chủ dòng họ như ông ta cũng có quyền kiêu ngạo.
Lần này, Hoàng Triển Nghị nhất quyết phải biến Hoàng Chân thành người nổi bật nhất trong số tất cả đồng đạo.
Mà Lục Hi sẽ trở thành thảm lót đường cho Hoàng Chân.
...
Lục Hi đang nằm trên ghế sô pha trong tiệm tạp hóa, trên tay nghịch một chiếc răng thú.
Chiếc răng thú này do Phù Đồ mang đến, Phù Đồ đánh một trận thành danh, đến ngày thứ hai thì thần phục được toàn bộ thế lực thuộc về Hoàng Sào trước kia, đồng thời khẳng định địa vị bá chủ thế giới ngầm của thành phố Tây Kinh.
Hơn nữa, người ta còn đặt cho hắn ta một biệt danh là Phù Đồ chín mạng!
Mặc dù Phù Đồ đánh một trận thành danh khiến cho mọi người trên đường phố Tây Kinh đều nể sợ bản lĩnh của mình nhưng trước mặt Lục Hi thì hắn ta vẫn luôn tỏ ra cung kính.