Tần Lam tựa vào bên còn lại, lười biếng đáp: “Không phải anh nói tôi ăn chùa ở chùa sao, bây giờ tôi cũng là người có công việc rồi, hừm”.
“Được lắm, tiếp tục cố gắng trở thành nhà báo nổi tiếng trên thế giới đi, tôi ngủ đây”.
Nói xong, Lục Hi đứng dậy đi lên tầng hai.
Ngày hôm sau.
Lúc Lục Hi xuống tầng, phát hiện Tần Lam đã không còn ở đây, chắc là được Vân Khả Thiên gọi đi rồi.
Lục Hi nghĩ về hành động gần đây của Vân Khả Thiên, cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng anh lại không nói ra được.
Đúng lúc đó, điện thoại của Lục Hi reo lên.
Sau khi nhận điện thoại xong, Lục Hi đã ăn sáng xong, vừa mới quay về tiệm tạp hóa đã có một quân nhân đang đợi anh.
Anh đi theo người quân nhân, ngồi trên một chiếc xe quân sự đi đến doanh trại đóng quân ở ngoại ô thành phố Tây Kinh, sau đó lên một chiếc trực thăng bay thẳng đến Thượng Kinh.
Trên máy bay trực thăng, tiếng ồn rất lớn, Lục Hi dứt khoát đóng chặt thính giác, ngủ một giấc.
Cũng không biết qua bao lâu, cảm thấy trực thăng đã hạ cánh, Lục Hi tỉnh lại.
Chỉ nhìn thấy nơi này là sơn cốc, xung quanh có doanh trại, vùng đất trống trung tâm có mười mấy người đàn ông cường tráng đang náo loạn ầm ĩ.
Lục Hi xuống trực thăng, lập tức có một quân nhân chạy tới khom người nói với Lục Hi: “Chào mừng giáo quan Lục đến đây, tôi là Tôn Chính Đức - chủ nhiệm khu căn cứ huấn luyện đặc biệt số tám mươi chín”.
“Chào anh”.
Lục Hi gật đầu, lên tiếng chào.
“Giáo quan Lục, anh đến ký túc xá của mình nghỉ ngơi trước đi”.
Lục Hi gật đầu, theo Tôn Chính Đức đi về phía doanh trại.
Lúc sắp đến doanh trại, Lục Hi bỗng nhiên nhìn thấy một dáng người quen thuộc lẫn trong đám người.
Mà dáng người khôi ngô kia cũng phát hiện ra Lục Hi, đồng thời làm động tác cắt cổ về phía anh.
Lục Hi dừng bước, anh nói với Tôn Chính Đức: “Đám người này rất phách lối đấy”.
Tôn Chính Đức cười khổ một hồi, đương nhiên anh ta cũng nhìn thấy động tác kia của Dương Quân.
Đám người này là một đám lính kiêu ngạo hung hãn, ai cũng không phục. Nhất là Dương Quân, thân phận của hắn ta đặc biệt, bản thân cũng vô cùng mạnh mẽ.
Ngay cả tông sư kia Dương Quân cũng không coi ra gì, chính vì vậy hôm tông sư đó đến đã lộ nghề, thời gian còn lại đều đi ra sau núi tu luyện.
Đám người này cũng biết hôm nay có giáo quan sắp tới, Tôn Chính Đức biết với tính tình của đám người này, nhất định sẽ khiêu khích giáo quan mới.
Anh ta rất lo lắng cho Lục Hi, dù sao thì Dương Quân đã từng đánh một giáo quan cảnh giới tiên thiên đến hộc máu.
Nhìn Lục Hi gầy tong teo ốm yếu, Tôn Chính Đức hoài nghi một quyền của Dương Quân cũng có thể đánh chết được anh, anh ta cũng không hiểu phía trên sao có thể phái một người như vậy tới, đây không phải là đang tìm ngược sao?
“Giáo quan Lục, đám người này tính tình vẫn như vậy, anh đừng để ý đến bọn họ, nghỉ ngơi trước đã, để chiều nói sau”, Tôn Chính Đức cười nói.
Dù sao Lục Hi cũng là phía trên trực tiếp phái xuống, vẫn nên giữ gìn mặt mũi cho anh.
Lục Hi cười một tiếng nói.
“Không sao, tôi tới để luyện tập cho đám cháu này, bọn họ khiêu khích tôi, vừa hay tôi điểm chút màu sắc cho họ nhìn”.
Thật ra thì Lục Hi muốn xong việc sớm hơn chút, anh cũng không muốn ở đây một năm rưỡi đâu.