Thấy Dương Bằng Nghĩa về, Trương Hồng Hà cười nói: “Em chuẩn bị dọn đồ trước, tránh sau này ta phải vội vội vàng vàng”.
Dương Bằng Nghĩa nghe vậy thì nước mắt không ngăn được mà tuôn ra, ôm chặt vợ mình, nghẹn ngào nói: “Anh xin lỗi, em và con đã vất vả quá rồi”.
Trương Hồng Hà vuốt ve tấm lưng của Dương Bằng Nghĩa, im lặng rơi nước mắt.
“Em thì không sao, em chỉ là người nhà quê, lấy được người thành phố có học thức như anh là em đã mãn nguyện. Anh cũng rất tốt với em và con, các con luôn coi anh là tấm gương để noi theo học tập. Anh làm tốt lắm, anh không sai, là xã hội này sai”.
Nghe vợ mình nói vậy, Dương Bằng Nghĩa không thể kìm nổi nữa mà òa lên khóc.
Trương Hồng Hà chỉ không ngừng vuốt lưng chồng mình, mặc cho chồng xả lòng.
Một lúc sau, Dương Bằng Nghĩa cuối cùng cũng khống chế được cảm xúc, lau nước mắt, ôm vai vợ và nói.
“Chúng ta không cần về quê nữa đâu”.
Trương Hồng Hà không hiểu nhìn chồng mình, lúc sau mới đáp.
“Bên tòa soạn không lẽ vẫn giữ anh lại ư?”
Dương Bằng Nghĩa thở ra một hơi dài, nói lại.
“Không phải, anh được luân chuyển đến văn phòng Thành ủy, giờ anh đã là phó phòng rồi”.
Trương Hồng Hà nghe vậy thì không dám tin vào tai mình, chị ấy nhìn chồng mình một lúc lâu mới lắp bắp nói: “Là, là thật sao?”
Dương Bằng Nghĩa cười: “Anh còn nói dối em làm gì chứ. Hôm qua anh đã đến nhận việc rồi, chẳng qua anh sợ đó chỉ là một giấc mơ cho nên chưa dám nói với em thôi”.
Nhận được lời khẳng định của chồng, Trương Hồng Hà cuối cùng cũng tin, đây là sự thật chứ không phải do chị ấy nghe nhầm.
Chỉ thấy Trương Hồng Hà đứng ngơ ngác tại chỗ mãi, sau đó mới ngồi thụp xuống, ôm mặt khóc nấc lên.
Những ngày qua, chị vô cùng lo lắng cho chồng mình, cũng lo lắng cho gia đình mình.
Mặc dù chị đã chuẩn bị về quê nuôi heo với chồng, nhưng chồng chị là một người thành thị, có học thức, chỉ vì mất việc mà còn phải về quê vợ chăn nuôi heo, chị cũng thấy buồn lòng.
Trương Hồng Hà biết tuy chồng mình không nói gì, nhưng trong lòng chắc chắn không dễ chịu.
Cũng vì sợ chồng buồn nên mấy ngày nay chị cố gắng không nhắc đến chuyện này mà chỉ giữ kín trong tim, hôm nay cuối cùng cũng được xả ra.
Một lúc lâu sau, hai vợ chồng mới lại ôm nhau, lần này là khóc vì vui sướng.
...
Dương Bằng Nghĩa quay về văn phòng, chỉnh sửa lại tài liệu trong tay, bao gồm cả video phỏng vấn ngầm nhà máy hóa chất Vĩnh Hưng.
Cả chứng cứ Quách Chấn Ninh cấu kết với nhà máy hóa chất Vĩnh Hưng để che giấu sự thật giúp họ, mỗi một tệp chứng cứ Dương Bằng Nghĩa đều ký tên mình lên trên rồi cất vào túi hồ sơ.
Sau đó, anh đến Ủy ban kiểm tra kỷ luật và thận trọng giao nộp lên.
Vì là nội bộ tố cáo, mà người tố cáo lại còn là Dương Bằng Nghĩa có chỗ dựa vững chắc, cho nên tài liệu này đã nhanh chóng được đặt lên bàn của chủ nhiệm ủy ban.
Lúc này, Quách Chấn Ninh ở trong văn phòng tòa soạn thì đang sợ run lên.
Ông ta nghĩ đi nghĩ lại mà vẫn chẳng nghĩ ra nổi cách nào để thoát được kiếp nạn này.
Nếu quay lại lúc Dương Bằng Nghĩa chỉ là một phóng viên nhỏ thì mối quan hệ của ông ta có thể giúp ông ta được.