Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


 

Liễu Bồi Nhiên cười lạnh: “Công lực của tôi vẫn còn, hơn nữa nhà họ Liễu chúng ta có cả trăm võ giả thực lực trên cảnh giới nội gia, huống hồ còn có Khang Tông Lạt Ma cách đây không xa, cho dù Lục Thiên Hành có thể tới được đây, e rằng sau cuộc ám sát hắn cũng đã là nỏ mạnh hết đà, có gì phải sợ cơ chứ?”  

 

 

 

Liễu Bồi Nhiên nở nụ cười âm u lạnh lẽo.  

 

"Chúng ta hãy chờ đợi, đợi khi Lục Thiên Hành bị giết chết tôi lại xuống núi quét sạch hết thảy những kẻ đang vui sướng nhảy múa, muốn nhân cơ hội chiếm lấy chỗ tốt của nhà họ Liễu chúng ta kia, chấn hưng uy danh của nhà họ Liễu”.  

 

Trong lời nói của Liễu Bồi Nhiên lộ ra một luồng sát khí u ám.  

 

Đúng lúc này có người tiến vào thông báo: "Gia chủ, bên ngoài có người nói là bạn lâu năm muốn xin gặp người, tên là Chu Tiên Hiền".  

 

Nghe được cái tên này gương mặt Liễu Bồi Nhiên lập tức lộ ra nét vui mừng: "Mau mời vào".  

 

"Vâng".  

 

Người truyền tin thưa một tiếng lại vội vã chạy ra ngoài.  

 

"Nhà họ Liễu lại có thêm một sự trợ giúp mạnh mẽ nữa, quả là trời cũng giúp ta mà", Liễu Bồi Nhiên vừa phấn khích xoa tay vừa thốt lên.  

 

Liễu Truyền Chung khó hiểu hỏi: "Tôi chưa từng được nghe nói qua về người này, ông ta có chỗ nào hơn người sao?"  

 

Liễu Bồi Nhiên vuốt râu đáp.  

 

"Ông ta là bạn tốt của tôi thuở niên thiếu, khi đó cả hai đều đã bước chân vào cảnh giới tiên thiên, hăm hở du lịch cả nước, nhưng đi được nửa đường thì không biết vì sao ông ta lại chuyển sang tu luyện đạo pháp, từ đó về sau, chúng tôi rất hiếm khi gặp mặt, có lẽ hiện tại đạo pháp của ông ta cũng đã đạt được thành tựu, đây không phải là hỗ trợ nhà họ Liễu chúng ta như hổ mọc thêm cánh hay sao”.  

 

Liễu Gia Đống sững người, thời trẻ đã là cao thủ tiên thiên, vậy là có tư cách so sánh với gia chủ rồi, nếu chuyên tâm tu luyện võ đạo sợ rằng nay đã là một tông sư nổi danh khắp nơi.  

 

Chỉ là đạo pháp bị vắng vẻ đồng thời vô cùng thâm thúy nên mọi người đều đã lựa chọn từ bỏ, từ đó đạo pháp cũng trở thành sự tồn tại trong truyền thuyết, rất ít khi gặp được người có thực lực đáng kể trên con đường đạo pháp này. Ngẫu nhiên cũng chỉ là phường lừa gạt trong giang hồ chiếm phần nhiều, do đó mọi người ngày nay đều đã không còn mặn mà với đạo pháp nữa.  

 

Nhưng một cao thủ tiên thiên bỗng nhiên rẽ hướng sang tu luyện đạo pháp ắt hẳn phải có lý do của mình, cho dù không gặt hái được thành quả gì nhưng chắc chắn trở thành một bán bộ tông sư cũng không có vấn đề.  

 

Rốt cuộc đã nhiều năm trôi qua như vậy, cho dù một cao thủ tiên thiên không đột phá được tới cảnh giới tông sư cũng là chuyện bình thường.  

 

Đúng lúc này từ ngoài cửa truyền tới một giọng nói sôi nổi: “Bồi Nhiên đã lâu không gặp”.  

 

Cùng với âm thanh này, một ông già râu tóc hoa râm cũng bước vào.  

 

Ông lão có khuôn mặt gầy guộc, mặc một chiếc áo choàng màu xanh, mang cốt cách dáng dấp của bậc tiên nhân.  

 

Liễu Bồi Nhiên vội vàng đứng dậy, chắp tay chào đón: “Tiên Hiền, đã lâu không gặp, tôi nhớ ông gần chết”.  

 

Sau khi chào hỏi qua lại, Liễu Bồi Nhiên nhanh chóng kéo Chu Tiên Hiền đến ngồi ở vị trí trung tâm.  

 

Liễu Truyền Trung dâng lên một tách trà.  

 

Chu Tiên Hiền nhấp một ngụm rồi nhìn Liễu Bồi Nhiên nói: “Bồi Nhiên, sắc mặt của ông trông không tốt lắm”.  

 

“Ài”, Liễu Bồi Nhiên thở dài một hơi: “Không giấu gì ông, vài ngày trước tôi có giao đấu với người khác nên bị thương, thực sự hổ thẹn mà”.  



Là một tông sư, người được mệnh danh bất khả chiến bại lại cũng có thể bị thương, Liễu Bồi Nhiên quả thực cảm thấy vô cùng xấu hổ. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK