Đi được mười mấy phút mới đến một tiệm ăn sáng, Lục Hi chuẩn bị đi vào, nhưng lại nhìn thấy mấy người mặc đồng phục bảo vệ đang kéo một người tàn tật đi lên một chiếc xe thương vụ.
Người tàn tật gắng sức giãy giụa, nhưng anh ta chỉ có một cánh tay trái, chân phải còn bị què.
Lục Hi thở dài một cái rồi đi vào tiệm ăn sáng.
Hằng ngày chuyện như này cũng quá nhiều, anh cũng không quản nổi, cũng không có cách nào.
“Các người buông tôi ra”.
Người tàn tật giãy giụa không có kết quả nên tức giận hét.
Lục Hi vừa nghe thấy giọng nói này, cả người như bị sét đánh.
Thế là anh nhanh chóng xoay người, hai bước đi tới trước mặt người tàn tật cấp tốc hỏi: “Cậu là Trần Binh?”
Người tàn tật nhìn Lục Hi, lập tức kích động nói: “Lão đại”.
“Thật sự là cậu?”
Lúc này Lục Hi mới nhận ra người tàn tật đầu bù mặt dơ này chính là anh em sinh tử Trần Binh - thuộc hạ của mình ngày xưa.
Sau chiến dịch Cự Long năm đó, Trần Binh mất đi một cánh tay, què một cái chân, Lục Hi cho anh ta tiền trợ cấp, bảo anh ta về nhà.
Không ngờ hôm nay hai người lại gặp nhau trong tình cảnh này.
Lúc này, Lục Hi nhận ra thuộc hạ, nhìn thấy mấy tên bảo vệ vẫn còn đang xô đẩy Trần Binh, anh không nói hai lời liền đá bay một tên bảo vệ.
Tiếp theo lại thêm mấy cú đá đá mấy tên thuộc hạ còn lại lộn nhào trên đất, anh lạnh lùng nói.
“Mẹ nó, huynh đệ của ông đây mà chúng mày cũng dám động?”
Nếu là người khác, Lục Hi có thể mặc kệ, nhưng chỉ cần là anh em của mình, tuyệt đối anh không cho phép người khác bắt nạt.
Khi còn làm lính đánh thuê, anh nổi tiếng là bao che khuyết điểm.
Chỉ cần là thuộc hạ của anh có xảy ra xung đột với lính đánh thuê khác hoặc lính đặc biệt, mặc kệ có lý hay không có lý, Lục Hi cũng dạy dỗ đối phương một trận trước.
Nếu muốn đánh nhau, Lục Hi không nói hai lời liền kéo anh em bày thế trận. Cũng chính vì tính cách này của anh, trong thời gian ngắn anh đã có đông đảo thuộc hạ, hơn nữa ai ai cũng trung thành với anh.
Bây giờ nhìn thấy anh em của mình bị người ta bắt nạt, Lục Hi nào có chịu nổi.
Lúc này mấy tên bảo vệ giãy giụa bò dậy, biết không phải là đối thủ của Lục Hi, bọn chúng lui sang xe bên cạnh, chỉ vào Lục Hi nói.
“Thằng ranh, người của công ty Hắc Báo mày cũng dám đánh, có phải muốn tìm cái chết không?”
Lục Hi cười lạnh nói: “Đúng vậy, mày tới giết ông đây thử xem”.
“Mẹ nó, chờ đi, chờ lão tổng của bọn tao đến”.