Nếu anh Lục đã nói vậy rồi, cứ xem anh ta xử lý ra sao đi.
Vậy nhưng, Lưu Thiếu Khôn và Vương Trạch Nham vốn đang rất kiêu căng, bỗng sắc mặt tái nhợt như gặp ma, hai chân run bần bật.
Lục Hi chậm rãi nâng cốc trà lên, từ từ nhấp một ngụm.
Còn đám người của Giai Mỹ trông thấy bộ dạng của hai cậu ấm kia đều lấy làm lạ.
Hai người này kiêu căng có tiếng ở Đô Thành, sao vừa bước vào đây lại có bộ dạng như vậy chứ?
Đột nhiên, Vương Trạch Nham và Lưu Thiếu Khôn đồng thanh nói: “Đại sư Lục, chúng tôi không biết anh ở trong này, mong anh đừng nổi giân”.
Bọn họ rất rõ bản lĩnh của Lục Hi, hơn nữa cả hai đều biết, trong mắt Lục Hi, bọn họ chẳng phải thứ gì tốt đẹp.
Chẳng hiểu sao, hai người bọn họ cứ đụng mặt với nhân vật đáng sợ này. Nếu anh giận lên, Vương Trạch Nham với Lưu Thiếu Khôn cảm thấy bản thân có thể đểu đến không còn gì đểu hơn được nữa.
Chỉ thấy Lục Hi từ tốn nói: “Hai người các anh đúng là vẫn chứng nào tật đấy”.
“Chúng tôi sửa, sửa ngay lập tức, anh nhất định đừng nổi giận!”, hai người hoảng hốt đáp.
Lục Hi lắc đầu: “Lượn đi, sau này gặp tập đoàn Giai Mỹ, nhớ phải nhượng bộ”.
Hai người hoảng sợ trong lòng, thì ra nhân vật đáng sợ này là ông chủ đứng sau của tập đoàn Giai Mỹ, chẳng trách Giai Mỹ có thể vươn lên nhanh chóng, không ai cản được.
Cũng khó trách, có một sự tồn tại đến kinh người ở đây, ai dám ngăn cản bước tiến của Giai Mỹ.
Hai người vội vã gật đầu lia lịa, ngoan ngoãn đáp: “Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi. Mọi chi phí của các vị ngồi đây hôm nay đều tính cho tôi, mọi người cứ ăn chơi vui vẻ!”
Nói rồi, hai người nhanh chóng quay đầu, rời khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa lại.
Hai người bọn họ vừa đi, tất cả mọi người ở trong phòng đều nhìn Lục Hi bằng ánh mắt đầy kinh ngạc.
Anh chỉ nói một câu đã có thể đuổi Vương Trạch Nham và Lưu Thiếu Khôn, đỉnh thật đấy. Phải biết rằng, hai cậu ấm này chỉ chịu cúi đầu trước mấy đại thiếu gia có chức vụ và bối cảnh cao hơn thôi.
Trông thấy biểu cảm của mọi người, Lục Hi bình thản nói: “Có thể mang đồ ăn lên rồi chứ?”
Tần Nguyên Cửu giật mình, vội nói: “Mang đồ ăn lên, mang đồ ăn lên!”
Mặc dù ông ta không biết vì sao chỉ một câu nói của Lục Hi là có thể đuổi được hai cậu ấm kia đi, hơn nữa còn khiến bọn họ phải nhượng bộ.
Nhưng không còn gì phải nghi ngờ về bản lĩnh của chàng trai họ Lục này nữa. Nhìn bộ dạng của hai người kia tỏ ra rất tôn trọng anh Lục, ăn nói rất dễ nghe. Điều này cũng sẽ tạo cơ hội phát triển tốt về sau cho Giai Mỹ ở khu Xuyên.
Lúc này, Tần Nguyên Cửu thực sự khâm phục Lục Hi. Ông ta đã hiểu vì sao tổng giám đốc Hoắc dặn đi dặn lại mình phải tiếp đãi thật tốt người này rồi.
Người có bản lĩnh lớn như vậy, ai chẳng muốn làm quen chứ.
Không lâu sau, đủ các sơn hào hải vị lần lượt được mang lên, đều là đặc sản địa phương cả.
Tần Nguyên Cửu khép nép rót rượu cho Lục Hi, nói: “Cậu Lục đúng là bản lĩnh hơn người, chỉ nói một câu đã khiến hai cậu ấm kia nhượng bộ. Tôi và toàn bộ đồng nghiệp của Giai Mỹ tại Đô Thành kính cậu một ly”.
Tần Nguyên Cửu vừa dứt lời, tất cả nam, nữ trong phòng đều nâng cốc, đứng dậy.
“Chúng tôi kính cậu Lục một ly”.