Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


 

Với ánh mắt của tông sư, Vương Dương Minh đã thấy Lục Hi đứng trên một vị trí rất cao nhìn xuống những tông sư như bọn họ.  

 

Hôm nay Vương Dương Minh cũng mới biết, câu nói tông sư vô địch kia chẳng qua chỉ là trò cười mà thôi.  

 

Ông ta không khống chế nổi tò mò và theo đuổi đối với võ đạo, ông ta muốn biết vị thần này rốt cuộc ở cảnh giới nào, tại sao đột phá được những ràng buộc của tông sư.  

 

Nhìn vẻ cung kính và ánh mắt khao khát của Vương Dương Minh, Lục Hi chậm rãi nói: “Bây giờ chắc hẳn ông đã biết tông sư không phải cao nhất của võ đạo. Có thể nói rằng cảnh giới tông sư chẳng qua chỉ là sự khởi đầu của con người theo đuổi sức mạnh mà thôi”.  

 

Lập tức Vương Dương Minh như bị sét đánh.  

 

Cảnh giới tông sư mới là bắt đầu, vậy thì sau tông sư rốt cuộc còn có cái gì?  

 

Vương Dương Minh cảm thấy mình không dám tiếp tục tưởng tượng nữa.  

 

Lúc này, Triệu Hoàng cũng chạy tới, hắn ta quỳ phịch một tiếng trước mặt Lục Hi, chỉ thấy mặt hắn ta đầy hoảng sợ nói: “Đại sư, tiểu nhân dốt nát nên đụng phải anh, xin anh tha thứ”.  

 

Bây giờ Triệu Hoàng mới biết được thực lực chân chính của Lục Hi, ngay cả tông sư cũng phải tự xưng vãn bối trước mặt anh. Vậy mà hắn ta lại dám đánh nhau với đại sư, không thể không nói mạng hắn ta lớn mà.  

 

Nếu không phải đại sư hạ thủ lưu tình, chỉ e bây giờ hắn ta ngay cả mảnh vụn cũng không còn.  

 

Lục Hi nhìn hắn ta rồi nói: “Nhớ cầm tiền qua đấy. Còn nữa, chuyện ở đây phải giữ bí mật, nếu ai dám nói ra, kết quả sẽ như Cẩu Tồn Kiến”.  

 

Lập tức mọi người toàn thân run rẩy.  

 

Lục Hi nói xong cũng xoay người rời đi, vài ba bước liền biến mất trong tầm mắt mấy người.  

 

Sau khi Lục Hi rời đi, Vương Dương Minh lẩm bẩm nói: “Thiên hạ rộng lớn khó có thể tưởng tượng nổi, ngày thường chúng ta ngông cuồng lấy cảnh giới tông sư mà dương dương tự đắc, tưởng rằng bản thân vô địch thiên hạ, thật là quá nực cười”.  

 

Nói xong, Vương Dương Minh hất Vương Cảnh Sơn ra, giữ lấy thân thể này rồi chậm rãi rời đi. Bóng dáng đó dường như bỗng nhiên già đi mấy chục tuổi.  

 

Đám người còn lại anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trên mặt vẫn là vẻ đầy khiếp sợ và mù mờ.  

 

Tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay đã vượt quá nhận biết của bọn họ, khiến bọn họ nhất thời không biết nói gì và diễn tả tâm trạng của mình ra sao.  

 

Còn Lục Hi quay trở lại khách sạn, anh đi về phòng của mình.  

 

Chờ sau khi Triệu Hoàng mang tiền qua, anh liền trở về Tây Kinh. Thời gian mình rời đi đã quá lâu rồi, anh có chút nhớ Tần Lam và Vân Khả Thiên.  

 

Lục Hi đẩy cửa vào, quan sát xung quanh một chút, chân mày anh nhíu lại.  

 

Bời vì anh không phát hiện ra bóng dáng của A Đóa, cũng không cảm nhận được hơi thở của cô ấy.  

 

Đi lòng vòng trong phòng một hồi, xác định A Đóa không có ở đây, Lục Hi liền ngồi trên sofa xem tivi.  

 

Hoặc là A Đóa cảm thấy buồn bực quá nên đi loanh quanh thôi.  



Cứ như vậy hơn một tiếng sau vẫn không thấy A Đóa quay về, Lục Hi có chút sốt ruột. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK